“Tôi cười sao?” Phó Trầm Nghiên liếc mắt nhìn Chu Lương một cái, nhàn nhạt lên tiếng, "Cậu nhìn lầm rồi.”
Chu Lương: “……”
Mây rất nhanh sẽ thay đổi hình dạng, Phó Trầm Nghiên lấy di động ra, chụp lại đám mây trái tim kia rồi gửi cho Lệnh Điềm.
Chu Lương ngẩng đầu nhìn đám mây rồi lại nhìn Phó Trầm Nghiên: "Cậu đang làm gì đấy?"
Phó Trầm Nghiên: “Không làm gì.”
Nghĩ anh ta mù rồi sao?! Chu Lương: "Cậu chụp đám mây kia?"
Phó Trầm Nghiên: “Thấy rồi còn hỏi.”
Chu lương nhếch môi: “Không phải, tôi hỏi cậu chụp đám mây kia làm gì?”
Phó Trầm Nghiên: “Thấy thì chụp thôi.”
Thấy thì chụp? Chu Lương cười lạnh: “Vậy sao cậu không chụp mặt hồ hay là mặt cỏ kia?”
Cố tình chụp một đám mây hình trái tim?!
Chụp mây không có gì lạ, trọng điểm là chụp một đám mây hình trái tim!
Loại hình thù tràn ngập bong bóng tình yêu màu hồng này sao lại có liên quan đến Phó Trầm Nghiên không gần nữ sắc được?
Vu Dã hiểu rõ nội tình, đứng ở một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Đáng tiếc cậu không có bạn gái nếu không thì cậu cũng tự chụp một tấm để gửi cho bạn gái mình.
Phó Trầm Nghiên liếc mắt nhìn Chu Lương một cái, “Cậu đang dạy tôi phải chụp ảnh thế nào à?”
Chu Lương: “…”
Lúc này, di động của Phó Trầm Nghiên rung lên, anh nhìn thoáng qua thấy thông báo có cuộc gọi đến, đi sang một góc để nghe.
“Chồng——”
Ngay khi kết nối được, tiếng nói ngọt ngào của Lệnh Điềm truyền vào tai anh, âm điệu hơi kéo dài giống như gió thổi qua biển hoa xuân.
Cô cũng làm nũng nhưng khác hoàn toàn với người phụ nữ ngọt tới phát ngấy vừa nãy.
Phó Trầm Nghiên dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lệnh Điềm: “Em xem ảnh anh gửi rồi, đám mây thật đẹp, anh chụp ở đâu thế?”
Phó Trầm Nghiên: “Hồ Ngọa Long.”
Lệnh Điềm: “Anh đi đánh golf sao?”
“Ừ, nhân tiện bàn chuyện công việc luôn..” Phó Trầm Nghiên nói, “Em ở đâu, đang làm gì?”
Lệnh Điềm: “Em đang chọn quần áo.
Em hẹn Thấm Thấm cùng ăn trưa, bây giờ chuẩn bị đi.”
Phó Trầm Nghiên: “Được, chú ý an toàn.”
“Vâng.” Lệnh Điềm có chút lưu luyến, không muốn cúp điện thoại, “Chồng ơi, anh nói xem có phải mây biết em nhớ anh nên mới hóa thành một hình trái tim, bay tới trước mặt anh không?”
Phó Trầm Nghiên ngẩng đầu, nhìn về phía đám mây đã bắt đầu biến dạng kia, đáy mắt ập lên một tia ý cười: “Ừ, nó biết.”
Lệnh Điềm: “Vậy sao em không nhìn thấy đám mây tình yêu như thế? Là vì anh không nghĩ đến em sao?”
Phó Trầm Nghiên hơi dừng một chút, tiếng nói trầm thấp: “Không phải, tôi đang nghĩ đến em..”
“Em không tin.” Lệnh Điềm nói, “Trừ khi, anhi hôn em một cái..”
Phó Trầm Nghiên: “Buổi tối trở về rồi hôn.”
“Không được.” Ngữ khí Lệnh Điềm mang theo vài phần làm nũng, “Em nhớ anh, em muốn anh hôn bây giờ cơ, giống như này này, chụt ——”
Giọng nói của cô phát ra từ điện thoại giống như đôi môi non mềm của cô dán lên thật, môi Phó Trầm Nghiên bỗng nhiên có chút ngứa..
Lệnh Điềm: “Em vừa hôn anh, anh cũng phải hôn em.”
Phó Trầm Nghiên cảm thấy chính mình đại khái là điên rồi, trầm mặc hai giây, sau đó thật sự nhẹ nhàng mà “Chụt” một cái với di động.
“Lạch cạch!” Phía sau truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất, Phó Trầm Nghiên quay đầu, chỉ thấy Chu Lương đứng không xa ở phía sau, gậy golf trong tay rơi trên mặt đất, anh ta đang dùng bộ mặt gặp quỷ giữa ban ngày mà nhìn anh..
Hiển nhiên, một tiếng “Chụt” kia bị Chu Lương nghe được.
Ở đầu dây bên kia, Lệnh Điềm cuối cùng cảm thấy hài lòng: “Em nghe thấy rồi, chồng ơi, em không làm phiền anh nữa, buổi tối nhớ trở về sớm một chút.”
Phó Trầm Nghiên: “Ừ.”
Chờ anh cúp máy, Chu Lương nhìn anh chằm chằm: “Cậu không bình thường, rất không bình thường.”
Phó Trầm Nghiên không để ý đến anh ta, đi về phía sân cỏ bên kia.
“Chu tổng, gậy golf của ngài.” Vu Dã nhặt gậy golf trên mặt đất lên, đưa cho Chu Lương.
Chu Lương nhận gậy golf, đuổi theo Phó Trầm Nghiên: “A Nghiên, cậu vừa mới nói chuyện điện thoại với phụ nữ?”
Phó Trầm Nghiên: “Không thì sao?”
Còn có thể là đàn ông?
Chu Lương nghĩ đến một tiếng “Chụt” buồn nôn kia, không khỏi rùng mình một cái.
“Ai mà biết được, cậu vẫn luôn không hứng thú với phụ nữ, ai đảm bảo được đầu dây bên kia không phải làm đàn ông.” Chu lương cười, “Tôi nói đúng không?”
Phó Trầm Nghiên dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta: “Muốn chết sao?
“Chỉ đùa một chút thôi mà!” Chu Lương nhướng mày, “Cây vạn tuế ra hoa không dễ dàng, chỉ là chơi đùa hay là nghiêm túc?”
Phó Trầm Nghiên: “Nghiêm túc.”
Lòng hiếu kỳ của Chu Lương lập tức đã bị gợi lên: “Tôi có biết không?”
Trong đầu anh ta quét một vòng qua tiểu thư có độ tuổi phù hợp ở Kinh Thị, căn bản không nghĩ ra Phó Trầm Nghiên sẽ coi trọng ai.
Phó Trầm Nghiên lại không muốn nói thêm: “Rồi sẽ biết.”
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.
Lúc hoàng hôn, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi lái vào nhà chính Phó gia.
Nhà chính làm theo lối kiến trúc mới của Trung Quốc, vừa bước vào cửa là những cây La Hán nhỏ phong tư mạnh mẽ, đình viện rất dài, thấp thoáng bóng hồ sen, cảnh quan mang vẻ đẹp đặc trưng của phương Đông.
Maybach đậu ở bãi đậu xe, cửa xe mở ra, giày da bóng lưỡng bước ra, cùng lúc đó, tiếng gầm rú của siêu xe vang lên, một chiếc Lamborghini lướt qua, vững vàng mà dừng ở cách đó không xa.
Phó Dư Mặc từ trên xe bước xuống, nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, bỗng muốn quay vào trong xe theo bản năng.
Nhưng vừa làm ra động tĩnh lớn như thế, hắn ta không thể không căng da đầu mà đi qua, gọi Phó Trầm Nghiên một tiếng: “Anh.”
Hôm nay vốn dĩ hắn không muốn về nhưng mỗi tháng đều phải về nhà chính ăn một lần, đây là quy củ mà Phó lão gia tử đã định ra.
“Ừ.” Phó Trầm Nghiên đạm mạc mà lên tiếng, thậm chí còn không thèm nhìn hắn, một bên cài lại cúc áo, một bên đi lướt qua hắn mà vào trong.
Sắc mặt Phó Dư Mặc có điểm âm trầm.
Cha hắn, Ngô Lương Cảnh ở rể, mẹ hắn - Phó Cẩm Thư là con gái độc nhất của Phó lão gia tử, từ nhỏ đã là hòn ngọc quý trên tay Phó lão gia tử, được ông yêu thương.
Phó lão gia tử yêu ai yêu cả đường đi, đối với cháu trai là hắn cũng cưng chiều vô cùng.
Khi còn nhỏ, hắn chính là tiểu bá vương muốn làm gì thì làm.
Mà Phó Trầm Nghiên cũng chỉ là đứa con riêng của Phó Bách Nguyên và thư ký, lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, mười hai tuổi khi mới tự mình chạy về, muốn tiến vào