Sáng hôm sau, mới 7 rưỡi Lệnh Điềm đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô biết 8 giờ Phó Trầm Nghiên sẽ đến công ty nên đã đặt sẵn báo thức, muốn ăn sáng cùng anh.
Lệnh Điềm rửa mặt xong, mở cửa phòng đi ra ngoài, vừa vặn gặp được Phó Trầm Nghiên đang muốn xuống lầu.
Cô lập tức chạy lên vài bước, dùng sức ôm lấy anh từ phía sau, ngửi được mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người anh, cô cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn.
“Chồng ơi, buổi sáng tốt lành.”
Phó Trầm Nghiên xoay người, bàn tay to ôm lấy eo nhỏ của cô, hôn lên trán cô một cái: “Buổi sáng tốt lành.”
Anh dịu dàng nói: "Hôm nay em dậy sớm vậy, hôm qua ngủ ngon không?”
Lệnh Điềm gật gật đầu, ngước mắt nhìn anh: “Chồng ơi, có phải hôm qua anh không nghỉ ngơi tốt không?”
Cô nhìn thấy trong mắt anh có tơ máu.
“Không sao.” Phó Trầm Nghiên ôm lấy eo cô, cùng nhau đi xuống tầng, “Điềm Điềm, ăn sáng cùng tôi.”
Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào phòng ăn từ cửa số sát đất trong suốt, phủ lên bàn ăn một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Lệnh Điềm ngồi vào bàn ăn, chống cằm nhìn người đàn ông ở phía đối diện.
Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xám đậm, bờ vai sắc nét, áo sơ mi trắng cài hết cúc, mái tóc ngắn đen vuốt gọn về sau, không chút cẩu thả.
Người khác đều dùng từ quý khí để hình dung anh, Lệnh Điềm lại dùng anh để hình dung thế nào là quý khí.
Lúc này anh hơi rũ mắt, đang giúp cô phết mứt việt quất lên miếng bánh mì.
Động tác thong thả ung dung, đốt ngón tay như ngọc, thon dài như trúc, trên mu bàn tay dán một miếng băng cá nhân như không hề phá hỏng mỹ cảm.
Lệnh Điềm chú ý tới trên ngón áp út tay trái của anh có một vết sẹo, nhìn dáng vẻ giống như đã hình thành rất nhiều năm, không giống như khi được sống trong nhung lụa gây nên.
Cô rất muốn hỏi một câu nhưng thân phận con riêng năm đó của anh rất nhạy cảm, cô sợ rằng sẽ nhắc lại ký ức buồn của anh.
Phó Trầm Nghiên đưa miếng bánh mì đã phết mứt xong cho cô.
Lệnh Điềm nâng ly sữa bò lên uống một ngụm rồi nhận lấy miếng bánh mì, mỉm cười, “Cảm ơn chồng.”
Mỗi một giây phút ở bên cạnh người yêu đều thật tuyệt vời, cô quyết tâm về sau mỗi ngày đều phải dậy sớm, cùng chồng ăn bữa sáng.
Bữa sáng qua đi, Phó Trầm Nghiên lập tức muốn đến công ty, Lệnh Điềm đưa anh đến cửa thang máy, thay anh chỉnh lại cà vạt, không quên dặn dò: “Chồng ơi, anh nhớ phải in lịch sử trò chuyện của chúng ta nhé.”
“Yên tâm, sau khi chuẩn bị xong, tôi sẽ sai người đem đến cho em.” Phó Trầm Nghiên dừng một chút, nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt dịu dàng, "Buổi tối tôi đưa em đi ăn rồi cùng nhau xem một bộ phim."
Đôi mắt Lệnh Điềm bỗng chốc sáng ngời, đuôi lông mày cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, cô nhón mũi chân, hôn lên môi anh.
“Vậy anh mau đi làm đi, em chờ anh tan làm.”
Sáng nay tâm tình của Lệnh Điềm như muốn bay lên mây, mong chờ được xem lịch sử trò chuyện trước kia của cô và Phó Trầm Nghiên, cũng mong buổi tối được hẹn hò