Editor: Song Ngư
Được rồi, Vưu Ly thừa nhận hình như cô có vẻ không tử tế gì.
Dù sao người ta mới vừa xả thân chắn nước trà giúp cô, anh hùng cứu mỹ nhân, cho dù không có rung động thì cũng nên cảm động chứ!
Rốt cuộc hôm đó Vưu Ly vẫn kêu trợ ly tặng hai bộ quần áo đưa qua cho anh.
Hôm đó Vưu Ly có nhìn nhãn hiệu, cũng giống như anh trai cô, là đồ thiết kế cao cấp của cửa hàng G. Vì thế cô dựa theo dáng người của anh trai mà chọn hai bộ trắng đen, khiến cô tốn mất mấy tỉ, đau lòng muốn chết.
Từ sau chuyện đó, cuộc sống của Vưu Ly cũng xem như thư thả, cả ngày chỉ đi có 2 chỗ là trường quay và khách sạn, giai đoạn quay trước đã sắp kết thúc, cô sắp phải chiến đấu ở địa điểm quay phim tiếp theo.
Lúc này, official Weibo của "Hòn ngọc bị lãng quên" cũng công bố diễn viên chính và tạo hình nhân vật.
Thế nên fans mới biết đoàn phim mà Vưu Ly nhắc trong video lần trước là thế nào, lập tức để lại lời nhắn bày tỏ chờ mong.
"Giá trị nhan sắc của Ly Muội của mị đúng là trang điểm kiểu nào cũng đẹp, làm sao đây, mị kết nữ giám đốc này!"
"Đừng nói nữa, chỉ ba chữ thôi: Theo đuổi ngay!"
"A a a a a, làm sao đây, Ly Muội đúng là đứng với ai cũng xứng hết trơn, cảm giác cp với Đào Nhiên tốt ghê!"
"Mỗi lần Ly Muội quay bộ phim nào là mị sẽ trở thành fans vợ chồng siêu ngọt ngay, mị tuyên bố, CP Đào Ly đứng thành hàng chính thức bắt đầu!"
"Là lần đầu tiên hợp tác với Đào Nhiên sao, mị yêu cả hai, nhất định sẽ theo đuổi!"
Không chỉ có bình luận mà từ sau khi thông báo trên official Weibo thì tin nhắn của Vưu Ly chưa từng ngừng, cô đã quen rồi, đọc vài lần rồi kêu Nghiêm Quả Quả đăng nhập vào tài khoản của cô rồi trả lời.
Cô không để tâm đến chuyện này, nhưng hình như có không ít người trong phim trường càng nhìn càng cảm thấy hai người rất có cảm giác CP, ngay cả lúc liên hoan cũng không quên trêu ghẹo đến vấn đề này.
Thậm chí Đào Nhiên còn chạy đến trước mặt cô nhiều hơn bình thường, "Sao, fans cũng đều bảo tụi mình xứng đôi đấy, nếu không tụi mình từ diễn thành thật đi!"
Vưu Ly trợn trắng mắt, "Đừng, tôi không có hứng thú với người nhỏ tuổi hơn mình, huống chi anh còn có cô thanh mai của mình nữa đấy."
"Một tuổi mà cũng để ý nữa sao?"
Năm nay Vưu Ly 25 tuổi, Đào Nhiên nhỏ hơn cô 1 tuổi.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Bồ Anh cũng chạy tới tám chuyện với cô, "Chị, anh rể."
"......"
Đây là xưng hô của cô ấy trong bộ phim.
Đào Nhiên quăng một cái nhìn "Ánh mắt của nhóc quả không tệ" cho cô ấy.
Vưu Ly hất cằm, "Tôi cảm thấy hai người cũng rất thích hợp đấy, không sao đâu, để chị lập tức làm chủ gả em cho anh ta nhé."
Cô sờ khuôn mặt nhỏ của Bồ Anh, "Yên tâm, về phía bố mẹ chị sẽ thuyết phục."
Bồ Anh cười hề hề: "Tôi chỉ thích người lớn tuổi hơn thôi."
Đào Nhiên: "....."
Được rồi, tuổi tác của anh ta là một sai lầm.
Vưu Ly nhịn rồi lại nhịn, nhưng không kìm được nữa mà bật cười.
Vốn dĩ ba người hẹn nhau ra ngoài ăn bữa khuya sau khi kết thúc công việc, ai ngờ bố cục cảnh quay nửa chừng xảy ra chút vấn đề, chờ đến khi kết thúc thì đã là hơn 10 giờ.
Mọi người đều mệt mỏi không có tinh thần gì, vì thế thay đồ xong đều trở về khách sạn.
Mấy đồng nghiệp khác đều đi xuống tầng 12, chỉ có mình Đào Nhiên và Vưu Ly đi lên tầng 25.
Tuy rằng hai người cùng ở chung một tầng, nhưng vì đôi khi thời gian có hơi khác nhau nên cũng không thường chạm mặt.
"Đã 1 tháng rồi mà tôi còn chưa đến phòng cô uống ly trà nữa."
Đào Nhiên bỏ tay vào túi quần, chầm chậm đi đằng sau Vưu Ly.
"Thôi đi," Vưu Ly chỉ mặt mình, "Tôi không muốn ngày mai gương mặt giá ngàn vàng này của mình phải xuất hiện trên đầu trang báo với anh đâu."
Đào Nhiên như nhớ tới điều gì, bèn hỏi: "Người đó thật sự là em họ của cô à?"
"Cái gì?"
Đào Nhiên thấy cô rút thẻ phòng ra thì thuận thế dự vào bức tường: "Người đàn ông lần trước bị chụp chung với cô, không phải cô nói đó là em họ cô sao?"
Tiếng "tích tích" vang lên, Vưu Ly đã mở cửa, cô cất thẻ phòng vào, sau đó ngoái đầu sang: "Anh bạn này, tò mò hại chết mèo đấy, ngủ ngon."
"Tích tích" một tiếng, cửa khép lại lần nữa, chỉ còn có bóng hình của một người bị ánh đèn chiếu nghiêng trên bức tường.
*
Khối lượng công việc hai tuần này của Vưu Ly khá lớn, có lẽ cũng là do đến kỳ kinh nguyệt nên eo đau mà lưng cũng mỏi, cả cơ thể như không phải chính mình vậy.
Buổi tối cô kêu Nghiêm Quả Quả hẹn một người mát xa đến, lúc 11 giờ cô về thì đã thấy bà ta đến phòng.
Người mát xa là một dì có vẻ đứng tuổi, kỹ thuật rất chuyên nghiệp, Vưu Ly nằm trên giường thoải mái đến buồn ngủ.
"Dì à, lát nữa dì đi thì cứ đóng cửa lại là được."
Vưu Ly nhớ rõ trước khi ngủ thiếp đi thì có quay đầu nói với dì mát xa câu đó.
Nửa đêm cô bị lạnh mà chợt tỉnh giấc, trên người chỉ có một chiếc choàng tắm dài, duỗi tay với mãi mà không thấy chăn đâu, Vưu Ly xoa mũi rồi nhăn mày dậy bật đèn.
Ánh sáng bỗng chói loá khiến Vưu Ly không kịp thích ứng, nhưng cảnh trượng trước mắt khiến cô choàng tỉnh.
Chiếc chăn màu trắng bị vứt trên mặt đất, được bọc trong gối thành một đống lộn xộn, va li và quần áo bị lục tứ tung, mấy chai lọ trên bàn trang điểm cũng la liệt khắp nơi, ngăn tủ, sô pha, ngăn kéo cũng đều bị lục tung hết một lượt khiến đồ vật bên trong bị ngã dọc ngã ngang.
Phản ứng đầu tiên của Vưu Ly chính là: Có ăn trộm.
Hơn 3 giờ sáng, quản lý khách sạn và nhân viên lên lên xuống xuống, điện thoại của Vưu Ly cũng bị trộm, ngoại trừ thẻ ngân hàng trong bóp tiền còn nguyên thì chút tiền mặt trong đó cũng bay mất.
Hơn nữa, đồ trang sức trên bàn trang điểm, Vưu Ly tính toán thế nào cũng ít nhất phải hơn 30 triệu, cũng được xem như là trộm cắp số lượng lớn, vì thế khách sạn lập tức báo cảnh sát.
Điện thoại đã bị mất, Vưu Ly chỉ nhớ rõ số điện thoại của mình Vương Tỉnh, chuyện này cũng là do Vương Tỉnh sợ cô gặp chuyện gì nên bắt cô phải học thuộc, không nghĩ lúc này đúng là có chỗ để dùng.
Vương Tỉnh cũng gọi điện thoại cho Vưu Thừa rồi lập tức chạy qua.
Vưu Ly khoác đại một cái áo khoác, chun mũi ngồi trên mép giường, ngoài bà dì mát xa thì cô không nghĩ ra còn