Editor: Song Ngư
Mọi người đang đọc truyện tại https://selena613.wordpress.com/
ღღღ
"Ha ha ha, Vưu Ly, chị có thấy sắc mặt như gan heo của Giang Miên khi nãy không, đúng là buồn cười."
Quý Linh Nhi ngồi chung xe với cô, cô ấy nhớ tới cảnh khi nãy mà ôm bụng cười to.
Vưu Ly không thể dùng từ "ngu" để đánh giá Giang Miên nổi nữa, một kẻ qua đường mà dám tỏ thái độ với cô trước ống kính cơ đấy, đúng là sợ mình chưa bị bôi đen đủ hay sao.
Sau khi đóng máy Vưu Ly cũng chả để tâm, cứ vui vẻ là được.
Bởi vì không có Giang Miên, bầu không khí trên bàn ăn rất hoà hợp, mấy hậu bối đều khen Vưu Ly giản dị dễ gần, hiền lành lễ phép, ai nấy đều muốn thêm WeChat giữ liên lạc với cô.
Quý Linh Nhi ăn nhiều nhất, lúc kết thúc còn ợ một cái thiệt to. Vưu Ly đưa cô ấy về Nhạc Gia, sau đó mới kêu tài xế quay đầu về Nhã Uyển.
Dọc suốt đường đi cô đều nhắm mắt, sau khi cô lên lầu uống hớp nước thì tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên.
Là cô nhóc Thành Hân nhắn tin cho cô, từ lúc ở đoàn phim lần trước thì hai người đã mấy tháng không gặp rồi.
[Chị ơi, chị có bận không ạ?]
[Em kể chị nghe nè, em có tặng quà cho chị đó, mẹ em bảo đã đưa cho cậu nhỏ rồi.]
[Em bảo cậu nhỏ đưa qua cho chị, mong chị sẽ thích nha (đáng yêu)]
[Chị em mình đã lâu không gặp, chị đừng nhớ em quá đó nha (hôn gió)]
Vưu Ly bật cười, trả lời "Được" cộng thêm một biểu cảm đáng yêu.
Cô nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó nhắn:
[Không còn sớm nữa, em ngủ sớm đi, không thể thức khuya đâu đấy.]
Sau khi nhắn xong thì Vưu Ly quay lại giao diện, sau đó tiếp tục lướt .
Nửa tiếng trước Phó thời Dục đã nhắn tin cho cô, hỏi cô ở đâu, có lẽ lúc đó tiệc còn chưa tan nên Vưu Ly không thấy được tin nhắn.
Cô trả lời "Ở nhà" xong thì đến tủ lạnh lấy hộp sữa chua uống.
Mười lăm phút sau, Phó Thời Dục lại nhắn cho cô một tin:
"Em xuống lầu đi."
Vưu Ly: "????"
Phó Thời Dục: [Tôi đang ở dưới lầu nhà em.]
Vưu Ly ra ban công nhìn xuống xem thử, nhưng lại không thấy ai.
Ngoài đèn đường ra thì ngay cả bóng dáng con mèo cũng chả thấy.
Vưu Ly đang định gõ chữ trả lời lại, chợt ngón tay khựng lại, sau đó cô xoá dòng đó đi rồi gõ lại mấy chữ: "Anh đang ở Vũ Cảnh sao?"
Hai lần trước Phó Thời Dục đưa cô về thì cô đều ở Vũ Cảnh.
Mà đúng thật là như thế, trên giao diện có một tin nhắn mới gói gọn trong một chữ "Ừ".
Vưu Ly uống xong sữa chua, trực tiếp ném vào thùng rác rồi gõ chữ: "À, gần đây tôi chuyển sang Nhã Uyển rồi."
Sau khi Vưu Ly gửi tin nhắn này đi, đối phương bỗng dưng lặn mất tăm, mãi chả thấy trả lời.
Vưu Ly liếc mắt nhìn thời gian, đã mười một giờ rưỡi rồi, cô bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Bốn mươi phút sau, khi tiếng máy sấy "vù vù" vang dội ngừng lại, tiếp đó vang lên là tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài.
Nghe tiếng đập cửa này có vẻ sốt ruột, giống như người đó sẽ phá cửa vào ngay lập tức vậy.
Vưu Ly nhìn màn hình theo dõi bên ngoài cửa, biểu cảm thả lỏng, cô vừa lau tóc vừa đi mở cửa:
"Sao anh lại......"
Đang nói giữa chừng thì cô chợt chạm phải ánh mắt tối sầm của Phó Thời Dục, khiến lời cô muốn nói nghẹn lại trong cổ. Hai con ngươi vốn đã sâu thẳm của anh nay đã trở nên tối tăm, môi mỏng mím chặt, đường nét khuôn mặt càng thêm lạnh lùng sắc bén.
Vưu Ly nhìn sắc mặt căng thẳng của anh, thử dò hỏi: "Sếp Phó?"
"Em không đọc được tin nhắn sao?" Phó Thời Dục nhắm mắt, lúc nhìn cô thì vẻ mặt đã dần thả lỏng, nhưng giọng nói vẫn còn nghiêm nghị, "Sao bây giờ mới mở cửa?"
"Anh tưởng tôi xảy ra chuyện gì sao?"
Vưu Ly cầm khăn lông lau tóc, trong lòng nảy lên một sự áy náy: "Khi nãy tôi đi tắm......"
Cô như nhớ tới cái gì, chợt cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ mỏng tang của mình, sau đó bỗng dưng đóng sầm cửa lại, "Anh đợi một lát!"
Phó Thời Dục: "....."
Sắc mặt mới dần thả lỏng lại trở nên đen thui.
Năm phút sau, cửa mở ra lần nữa, Vưu Ly đã đổi một bộ đồ nhà rộng rãi mời anh vào nhà. Bởi vì vừa gội đầu nên cô để xoã tóc xuống hai bên, trong bầu không khí vẫn còn vương lại mùi dầu gội.
Vưu Ly rót cho anh một chén nước, tự nhiên ngồi xuống thảm đối diện với anh: "Sao anh biết tôi ở căn nào?"
Căn phòng rộng khoảng một trăm mét vuông, ngoài nhà bếp ra thì mọi ngóc ngách trong phòng đều được trải thảm cashmere. Các bức tường xung quanh đều được dán giấy dán tường tông màu ấm, trên bàn nhỏ tuỳ ý đặt mấy đồ chơi nhỏ xinh xắn lạ mắt, rất ngăn nắp và ấm cúng.
Cánh cửa ngoài ban công vừa được mở hé ra, cơn gió lạnh thổi vào khiến Phó Thời Dục tỉnh táo được phần nào.
Lúc này Vưu Ly đang dựa vào ghế sô pha màu trắng sữa, trên tay cầm một chiếc ly sứ màu trắng có hình con gấu nhỏ. Cô hệt như một con mèo, lười biếng quyến rũ.
Phó Thời Dục dời mắt khỏi người cô, uống hớp nước rồi nói: "Tôi gọi điện thoại hỏi người đại diện của em."
Anh đặt chiếc ly lên bàn, đồng thời giải thích thêm một câu: "Thẻ ra vào là anh ấy đưa đến."
Vốn dĩ Vương Tỉnh cũng muốn lên cùng Phó Thời Dục, nhưng vừa đến thang máy thì điện thoại của công ty gọi đến, sốt ruột kêu anh ấy quay về.
Lúc Phó Thời Dục đến nơi thì có nhắn tin cho cô, năm phút sau lại gọi điện thoại cho cô nhưng vẫn không ai nghe máy.
Anh sợ lỡ như thật sự có chuyện gì xảy ra, vì vậy mới tìm Vương Tỉnh.
"Đây là Thành Hân cho em."
Phó Thời Dục lấy chiếc túi bên cạnh ra, đó là một quyển hình sưu tập.
Mẹ của Thành Hân đã tập hợp hết tất cả vai diễn của con bé từ trước tới giờ, sau đó làm thành một quyển sổ sưu tập, xem nó như là kho tàng quý giá thời thơ ấu.
Vưu Ly hiểu lý do anh tới đây hôm nay, không khỏi sửng sốt: "Sao anh cứ phải nhất định đưa tới trong hôm nay chứ?"
"Chẳng lẽ ngày mai đưa tới thì nó mọc chân để chạy hả?"
Bầu không khí bỗng chốc như ngừng trôi.
Vưu Ly ngồi ở đối diện cũng có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở nặng nề của Phó Thời Dục.
Được rồi, là cô chọc người ta tức lộn ruột.
Đêm nay Phó Thời Dục vừa uống rượu, lúc vào cửa thì Vưu Ly đã ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người anh. Quay qua quay lại khiến anh tỉnh rượu hơn nhiều nhưng cảm giác mệt mỏi thì lại càng tăng thêm.
Giờ phút này, cô thấy anh dựa trên sô pha xoa huyệt thái dương, dáng vẻ rất khó chịu. Vưu Ly áy náy hỏi: "Nếu không tôi gọi điện thoại kêu trợ lý của anh tới đón anh nhé?"
Phó Thời Dục khẽ nheo mắt, nói: "Không cần đâu."
Anh uống rượu