Editor: Song Ngư
Bởi vì sức ảnh hưởng của Vưu Ly, lúc Duệ Tinh nhận được đơn xin chấm dứt hợp đồng thì ngay lập tức gọi điện báo cho Thường Trật.
Bên Vưu Ly muốn nhanh gọn lẹ, người ta còn làm theo trình tự pháp lý bình thường, tiền vi phạm hợp đồng cũng chuyển khoản nốt luôn, nên Thường Trật cũng không tiện nói gì thêm.
Thường Trật xông pha bất chấp nguy hiểm sẽ bị mắng mà đưa tài liệu vào lúc Phó Thời Dục đang họp, khi đó cậu ấy bị anh liếc mắt cảnh cáo, chờ đến lúc Phó Thời Dục họp xong mở tài liệu ra, sau đó đọc rồi ký tên mà không hề cau mày lấy một cái.
Thường Trật thấy vậy thì không hề nói câu nào.
Nhưng mà ngày hôm sau lại lên hot search của Weibo, khiến Thường Trật không kìm được mà cảm thán:
"Cô Vưu đã chuyển khoản tiền vi phạm hợp đồng vào tài khoản của công ty, trên Weibo cũng đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Duệ Tinh của chúng ta."
Nói cách khác, việc chấm dứt hợp đồng là do bọn họ đề cập, nhưng người bị đá cũng vẫn là bọn họ.
Phó Thời Dục khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Kêu bên Quan hệ công chúng giải quyết tốt các vấn đề liên quan đến internet đi."
"Đang giải quyết rồi ạ."
Phó Thời Dục không nói nữa, anh đủ sức và cũng không rảnh quan tâm đến mấy chuyện tiếp theo, anh nhìn thời gian và hỏi: "Xe tới rồi sao?"
"Đã đến dưới lầu rồi ạ."
Phó Thời Dục đứng dậy, mặc áo khoác vào: "Quà đã chuẩn bị xong chưa?"
Thường Trật gật đầu, "Đã chuẩn bị cả rồi, còn nữa, người phụ trách bên khách sạn ở thành phố L đã hẹn giờ rồi ạ."
Hôm nay sếp Phó phải về nhà, hai ngày trước đã yêu cầu chuẩn bị một phần qùa tặng cho người lớn.
Phó Thời Dục lưu loát cài nút áo cuối cùng, cất bước rời đi.
"Đặt hai vé máy bay ngày mai đến thành phố L, cậu cũng đi với tôi luôn."
"Vâng."
Hôm nay nhà họ Phó rất đông vui, Phó Thời Dục vừa xuống xe đã nghe được tiếng cười nói từ trong phòng truyền ra.
Vừa vào cổng thì dì giúp việc đã nói với anh: "Nhà họ Giang tới ạ."
Phó Thời Dục gật đầu, đưa áo khoác cho dì giúp việc rồi đi vào trong phòng khách.
"Bố, mẹ."
Phó Thời Dục ngẩng đầu, đối diện với mấy ánh mắt xa lạ, lên tiếng gọi: "Chú Giang, dì Lam."
"Ối, đây là Thời Dục đấy hả?"
Hai người Giang Nghiêu và Lam ngẩn người, hơi kinh ngạc: "Lâu rồi không gặp, không nhận ra cháu luôn."
Mễ Hàm Di vẫy tay gọi Phó Thời Dục lại, cười nói: "Đúng vậy, tụi nhóc càng ngày càng lớn, còn chúng ta thì càng lúc càng già rồi."
Lam Dịch và mẹ của Phó Thời Dục - Mễ Hàm Di là bạn Đại học, sau khi tốt nghiệp thì hai người vẫn giữ liên lạc, sau đó kết hôn rồi cùng sống chung trong một thành phố, cũng thường xuyên gặp mặt nhau.
Khi còn nhỏ, Phó Thời có gặp qua vài lần.
"Thằng bé vẫn đi theo ông nó, lần này bởi công việc nên mới về."
Phó Khiêm giải thích.
Phó Thời Dục đưa quà sang, nói dăm ba câu, sau đó Giang Nghiêu mượn chuyện công việc mà trò chuyện với anh một hồi.
"Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Phó Khiêm này, tôi thấy năng lực của Thời Dục còn hơn cả ông đấy."
Giang Nghiêu lộ ánh mắt tán thưởng, Giang Miên ngồi bên cạnh ông cũng đỏ hết cả mặt.
Phó Khiêm và Mễ Hàm Di trao đổi ánh mắt, giới thiệu: "Đây là con gái của chú Giang và dì Lam, đang làm việc ở E.M."
E.M?
Giọng nói của Giang Miên nhỏ nhẹ: "Xin chào anh Thời Dục."
Phó Thời Dục như bất mãn với cái xưng hô này mà lơ đãng liếc cô ta một cái, cảm xúc trong mắt anh được che giấu rất tốt.
Anh lạnh nhạt gật đầu, tiện tay cầm quyển tạp chí kinh tế tài chính trên bàn lên, lật hết trang này sang trang khác.
Nhà họ Giang ở lại ăn cơm trưa, trong lúc ăn cơm, Giang Miên ra ngoài nghe điện thoại, qua hai phút còn chưa quay lại.
Mễ Hàm Di nhìn theo hướng Giang Miên rời đi, buông đũa xuống.
"Từ khi bà nhìn thấy Thời Dục thì lập tức thất thần, tôi biết bà nhớ đến Giang Số nên không thoải mái."
Phó Thời Dục ngẩng đầu, thấy hốc mắt của Lam Dịch đã đỏ ửng.
Giọng nói bà ấy nghẹn ngào: "Đã nhiều năm vậy rồi, nếu Giang Số còn ở đây thì chắc cũng chạc tuổi Thời Dục."
Phó Khiêm không khỏi hỏi: "Không có chút tin tức nào sao?"
Giang Nghiêu vỗ tay Lam Dịch, hai chiếc nhẫn nơi ngón áp út chồng lên nhau, trên mặt là vẻ đau đớn của một người bố.
"Không có manh mối nào cả."
Giang Số là đứa con bị lạc mất khi vừa sinh ra của Giang Nghiêu và Lam Dịch, nhỏ hơn Phó Thời Dục nửa năm, đó là khoảng thời gian đau buồn và khó khăn nhất của nhà họ Giang.
Phó Thời Dục biết bản thân không thích hợp ở lại nữa, nên nói với Phó Khiêm một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi.
Đi qua phòng bếp, vừa mới đến chỗ rẽ, giọng nói cố tình hạ thấp dần trở nên rõ ràng.
"Vâng, chủ biên, lần này tôi sai rồi, cảm ơn chủ biển đã khoan dung độ lượng."
"Bài viết về Vưu Ly hôm bữa là do tôi viết, là do tôi không tìm hiểu sự thật."
Bước chân của Phó Thời Dục khựng lại, ngẩng đầu liếc về hướng kia và đứng yên tại chỗ.
"Tôi thừa nhận là tôi có chút thành kiến với Vưu Ly, là do tôi ngứa mắt lúc nào Thường Lật cũng ỷ vào việc là bạn của cô ta mà ngày nào cũng ra vẻ ta đây, rồi được mọi người nịnh bợ ở toà soạn của chúng ta."
Chủ biên ở đầu dây bên kia hận sắt không thể rèn thành thép được: "Cô còn dám nói hả? Cô có biết lần này Duệ Tinh khiến toà soạn phải tổn thất bao nhiêu tiền không? Nếu không phải vì Đào Nhiên thì cô đã trực tiếp bị đuổi việc và xử phạt rồi."
Giang Miên nở nụ cười tươi rói: "Chủ biên yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc để đền bù lại tổn thất đó, ngày mai tôi sẽ đi làm!"
Còn Vưu Ly, dựa hơi đàn ông sao?
Cũng phải coi Phó Thời Dục có cho cô dựa hay không đã chứ?
Giang Miên cười khẽ, cất điện thoại vào, lấy thỏi son và phấn ra rồi soi gương dặm lại lớp trang điểm. Người đàn ông như Phó Thời Dục quyến rũ hơn Đào Nhiên nhiều.
"Bài báo là do cô viết?"
Giang Miên vừa đi ra chưa được mấy bước thì Phó Thời Dục đã chặn lại hỏi.
"Phó Thời, anh Thời Dục?"
Giang Miên hoảng hốt, Phó Thời Dục đứng đây từ khi nào, anh nghe được bao nhiêu rồi?"
Phó Thời Dục hết kiên nhẫn, anh tiến lên một bước, nheo đôi mắt lạnh lẽo lại: "Tôi hỏi, bài viết về Vưu Ly hai ngày trước là do cô viết sao?"
Giang Miên cúi đầu, hối hận xanh