Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa

Ly biệt


trước sau

Khi Diệp Ngọc hồi phủ, đúng lúc đụng phải một cậu thanh niên đang bước ra từ Diệp phủ.

Vì là nhìn trực tiếp nên nàng cũng quan sát được vài lần, cậu thanh niên đó thoạt nhìn bằng tuổi nàng, mày kiếm mắt sáng, gương mặt anh tuấn khiến người khác cảm thấy người này rất mạnh mẽ, nhưng mà nét mặt quá lạnh lùng, luôn cảm thấy không dễ tiếp cận.

Khi hai người nhìn nhau, thanh niên đó cũng không có nhiều biểu cảm, chỉ gật đầu với nàng coi như là chào hỏi, Diệp Ngọc sững sờ một lúc, người này rất lạ, nhưng hình như lại quen biết nàng, không biết có phải là người quen cũ đã bị nàng quên mất. Khi nàng đang suy nghĩ thì thanh niên đó đã đi rất xa rồi.

Diệp Ngọc quan sát được quần áo chàng mặc tương đối giản dị, có lẽ không phải là mấy người quan to chức trọng trong kinh thành.

Lúc này nàng hơi phiền muộn, trong phút chốc nghĩ không ra bèn bỏ cuộc, cũng không phát hiện cái người vốn đã rời đi được một đoạn khi nãy ngoái đầu nhìn lại đưa mắt tiễn nàng vào phủ.

“Cha.”

Có vẻ tâm trạng Diệp Thần đang tốt, nhìn thấy Diệp Ngọc đi tới, lại càng thả lỏng hơn.

Diệp Ngọc cũng phát hiện ra, nàng che dấu tâm trạng không tốt vì nhìn thấy Quý Duệ, cười hỏi: “Cha, cha vui như vậy, là có chuyện gì tốt đúng không?”

“Ừ”. Trên mặt Diệp Thần vẫn tràn ngập ý cười, “Dạo gần đây thu nhận được một học trò rất thú vị, vừa rồi còn nói chuyện một lúc với hắn, quan niệm vô cùng độc đáo, thật đúng là hậu sinh khả úy!”

Diệp Ngọc nghĩ đến người vừa nãy mình gặp ở ngoài cửa: “Chẳng lẽ là người ban nãy vừa đi ra?”

“Ừ? Con cũng gặp Tần Mặc rồi?”

Diệp Ngọc vừa nghe thấy cái tên này liền sững người. 

Cái tên này chẳng hề xa lạ gì với nàng, kiếp trước, nàng biết phụ thân có một môn sinh mà người rất tâm đắc, là trạng nguyên, chỉ là nàng có duyên gặp chàng vài lần lúc chưa xuất giá, sau đó cũng không gặp lại lần nào nữa.

Sở dĩ nàng nhớ kỹ tên này như vậy, là bởi vì khi nhà họ Diệp thất thế, mọi người đều né như né rắn, chỉ có Tần Mặc đứng ra nói vài lời giúp nhà họ Diệp, thậm chí vì vậy mà đắc tội với tân hoàng, bị cách chức.

Lúc đó mọi người đều cảm thấy chàng rất ngốc, dẫu sao chàng cũng nói mình là môn sinh của Diệp Thần, kỳ thật cũng quen biết không lâu, lại có thể vì chuyện này mà hủy đi tiền đồ của mình.

Diệp Ngọc nghe qua chuyện này, cho dù chưa gặp lại lần nào, nhưng nàng vẫn luôn biết ơn người này.

“Sao thế?”, Diệp Thần thấy nàng không nói gì có chút ngờ vực.

“Con chỉ là cảm thấy Tần công tử đúng là một nhân tài. Nói tới Tần công tử, khoa cử lần này hắn có tham gia không?”

“Có”, Diệp Thần dường như rất có niềm tin vào y, “Đương kim thánh thượng rất có mắt nhìn người, ta cảm thấy hắn nhất định sẽ có một tương lai sáng lạn.”

Nói đến đây, Diệp Thần như nghĩ đến điều gì đó lại nói thêm “Giờ đến lúc bắt đầu thi còn một khoảng thời gian nữa. Hắn ở kinh thành không có chỗ ở ổn định, nếu con không có ý kiến gì, ta định cho hắn vào trong phủ ở tạm.”

Diệp Ngọc cũng nghe nói chàng xuất thân từ gia đình nghèo khó, đương nhiên cũng không có ý kiến gì.

“Con không có ý kiến gì”. Nàng nghĩ một lát rồi nói “Thu dọn Đông viện một chút, chỗ đó yên tĩnh, thích hợp để đọc sách. Cha thấy thế nào?”

Diệp Thần ngẩn người “Tốt, đương nhiên là tốt. Chỉ là…”, ông vẫn cảm thấy Diệp Ngọc nhiệt tình như vậy có chút không bình thường?

“Vậy con đi cho người thu dọn.”

Diệp Ngọc bước ra khỏi cửa vẫn còn mang theo ý cười, cho dù biết Tần Mặc sẽ là trạng nguyên, nàng vẫn muốn cố hết sức dành cho chàng một nơi thật tốt để đọc sách, nghĩ đến đây, nàng có chút hối hận khi ban nãy đứng ở cửa không chào hỏi người ta đàng hoàng hơn.

Diệp Thần nhìn thấy bóng lưng nàng đang rời đi, bất an xoa xoa cằm, tại sao lại cảm thấy con gái nhà mình như mới biết yêu thế nhỉ?

Diệp Ngọc đang hướng dẫn người làm thu dọn sân nhà thì nghe được tin Lâm phụ, sắp chuyển ra khỏi kinh thành, với diễn biến của kiếp trước cũng không có gì thay đổi.

Nàng chỉ im lặng một lúc rồi ném chuyện này ra đằng sau, cho dù bị cách chức, Lâm Phong cũng có vận may của hắn, không cần nàng phải quan tâm.

Chỉ là những người khác ở Diệp phủ cũng khó chấp nhận được tin tức này, ngay cả Diệu Tình cũng đang đau xót cho Lâm Phong.

“Lâm công tử chuẩn bị rất lâu cho đợt khoa cử lần này, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.”

Diệp Ngọc biết Lâm Phong rất quan trọng đối với bọn họ, cũng may Lâm Phong cũng không thể quay lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nàng cũng không nói gì, chỉ là không nghĩ tới sơ sót lần này lại để Lâm Phong lợi dụng. 

“Ngọc Nhi”

Diệp Ngọc vốn đang ở trong phòng đọc sách, vừa nghe thấy tiếng của Lâm Phong từ ngoài cửa truyền tới, nàng vô thức đứng lên.

Lâm Phong đứng ngoài cửa nghe rõ tiếng bàn ghế va vào nhau, tưởng tượng dáng vẻ hoảng hốt của Diệp Ngọc, trong lòng hắn ta vô cùng chua xót, cho tới bây giờ, hắn ta vẫn nghĩ không thông, cái người không lâu trước đây vẫn còn nũng nịu gọi “Lâm Phong ca ca”, sao trong nháy mắt lại có thể vô tình tránh né hắn ta.

“Muội đừng sợ, ta chỉ là muốn nói với muộn vài lời, sẽ không đi vào đâu”. Dừng lại một chút, hắn ta mới tiếp tục nói “Muội cũng đừng trách Diệu Tình, là ta xin muội ấy để ta vào đây. Ngọc Nhi, muội thật sự không thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì sao?”

Diệp Ngọc làm sao không biết sự bất bình của hắn ta chứ, nhưng nàng cũng không có cách nào để đối xử với hắn ta như người vô tội.

Không giống với Quý Duệ trọng sinh, Lâm Phong ở hiện tại rốt cuộc vẫn là chưa làm điều gì, cuối cùng Diệp Ngọc cũng mềm lòng hơn một chút khi nghe thấy giọng nói hoang mang của hắn ta.

“Huynh không làm gì sai cả.”, nàng mở miệng, “Chỉ là sau này huynh đừng làm việc gì có lỗi với nhà họ Diệp, thì vĩnh viễn sẽ là ….Lâm Phong ca ca của ta.”

Lâm Phong ở bên ngoài nghe thấy cách xưng hô quen thuộc đó, sống mũi cay cay, xuýt nữa thì rơi lệ.

“Sao ta có thể làm ra những việc có lỗi với nhà họ Diệp cơ chứ”, hắn ta không hiểu tại sao Diệp Ngọc lại nghĩ như vậy “Vốn dĩ…”

Nói xong hai từ đó, hắn ta không nói tiếp nữa, chỉ có
thể nắm chặt tay, bình ổn lại tâm trạng, lời Diệp Ngọc ngày đó, hắn ta không phải là không tức giận, nhưng đồng thời càng tự ti nhiều hơn. Hắn ta vốn dĩ hy vọng khoa cử lần này sẽ dựa vào thực lực của bản thân để đạt được vị trí xứng đôi với Diệp Ngọc, cũng có thể nói với nàng rằng mình đáng để nàng dựa vào.

Nhưng mà giờ đây, nhà họ Lâm bị cách chức, ngay cả điều này cũng trở thành hy vọng quá xa vời.

Sau khi đi, cũng không biết bao giờ mới có thể trở về, hắn ta lại càng không dám để Diệp Ngọc đợi mình.

“Ngọc Nhi”, có lẽ hắn ta cảm nhận được giọng điệu dịu đi của Diệp Ngọc, cho dù không còn hy vọng, hắn ta cũng không nhịn được nói: “Muội có thể cho ta 3 năm được không, trong vòng 3 năm, ta nhất định sẽ đem vinh quang về tìm muội. Nếu… Nếu 3 năm sau ta không quay lại, muội lại thích người khác, có được không?”

Trong phòng im lặng một lúc thì một giọng nói cất lên.

“Tương lai huynh chắc chắn sẽ từng bước lên cao, sẽ trở thành một vị tướng vô cùng cao quý”. Cho dù giọng điệu dịu đi, thái độ của Diệp Ngọc vẫn kiên quyết không lay động, “Nhưng điều đó không liên quan gì đến ta, lang quân của ta tuyệt đối không phải là huynh.”

Lâm Phong ngây người đứng sững tại chỗ, hắn rất muốn mở cửa bước vào, hỏi xem tại sao Diệp Ngọc lại có thể nhẫn tâm như vậy, nói không cần hắn ta nữa là không cần hắn ta nữa. Hắn ta cố nhớ lại lý do thay đổi của Diệp Ngọc, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra.

“Vậy muội đợi ta có được không? Ta nhất định sẽ thăng quan tiến chức, sẽ không để muội phải chịu bất cứ oan khuất nào.” Hắn ta dường như quên mất lời nói của Diệp Ngọc, lẩm bẩm nói “Ta sẽ không để muội phải đợi lâu, ta sẽ cố gắng quay trở về, muội đừng vứt bỏ ta.” nói đến đây, giọng hắn ta dường như nghẹn lại.

Diệp Ngọc chua xót, cắn chặt môi không nói lời nào.

Nàng thực sự muốn hỏi, những lời đó, sao lại không nói sớm, kiếp trước nếu như Lâm Phong trước khi đi nói những lời này, đừng nói 3 năm, cho dù có là nhiều năm hơn nữa, nàng nhất định sẽ đợi. 

Lúc đó nàng thực sự không phân biệt được rõ ràng tình cảm của nàng dành cho Lâm Phong là tình yêu hay là tình thân hay là những thứ khác, mười mấy năm làm bạn, cùng nhau chứng kiến mọi vui buồn của đối phương, Diệp Ngọc luôn hết lòng tin tưởng con người này, cũng chưa từng nghĩ đến ai khác ngoài hắn ta. 

Chính là bởi vì như vậy, nàng mới càng khó có thể tha thứ cho sự phản bội của hắn ta.

“Ta phải đi đây”. Giọng hắn ta có chút cầu khẩn: “Muội không thể gặp ta lần cuối cùng được sao?”

“Không cần thiết, huynh đi đi.”

Lâm Phong vẫn chưa chết tâm nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, dường như giây sau nó sẽ mở ra, sau đó Diệp Ngọc lại giống như lúc trước, sẽ cười và xin hắn ta tha thứ cho những trò đùa của nàng: “Lâm Phong ca ca, sao huynh lại bị muội lừa nữa rồi, muội chỉ đùa với huynh một chút thôi, giận rồi sao? Đừng giận nữa mà?”

Hắn ta nghĩ nếu Diệp Ngọc nói những lời này, chắc chắn hắn ta sẽ không tức giận, mặc kệ có quá đáng như nào, chỉ cần nàng nói đây là trò đùa, tất cả những đau đớn mà hắn ta đã phải chịu đựng trong những ngày qua đều coi như không có chuyện gì xảy ra.

Xin muội đó Diệp Ngọc, mau nói với ta, muội chỉ là đang trêu đùa ta mà thôi. Lâm Phong giống như người sắp chết đuối khao khát mảnh gỗ cuối cùng để cứu sống mình.

Tuy nhiên, cánh cửa vẫn bất động chứng tỏ rằng đó chỉ là một huyễn tưởng.

“Ngọc Nhi, vậy ta đi đây.” “Muội nhất định phải đợi ta trở về.”

Khi Diệp Ngọc mở cửa chỉ còn nhìn thấy bóng lưng Lâm Phong đang dần biến mất.

Cúi đầu xuống, một miếng ngọc bội màu trắng đăng nằm trên đất vô cùng nổi bật, nàng khom lưng nhặt nó lên, chữ “Phong” trên ngọc bội khiến nàng nghĩ đến nguồn gốc của nó.

Đó là một đôi ngọc bội mà nàng đã nhìn trúng, Lâm Phong mua cho mỗi người một chiếc, nhưng lại không lập tức đưa cho nàng.

“Ngọc bội này nhìn thì đẹp thật, nhưng lại quá đơn điệu. Đợi ta khắc chữ lên rồi mới đưa cho muội.”

Diệp Ngọc lập tức từ chối: “Sao phải khắc chữ lên làm gì? Khắc xấu thì phải làm sao?”

“Nhân tiện tìm một đại sư khai quang luôn.”

Diệp Ngọc vừa nghe đến liền lập tức thay đổi lời nói “Khắc xấu thì muội vẫn cần”.

Nàng vẫn luôn tin tưởng những điều đó, cho nên chủ kiến cũng thay đổi rất nhanh, sau đó nàng không ngừng thúc giục Lâm Phong, nghe nói miếng ngọc đó muốn khắc chữ lên phải mất ba tháng còn có chút không vui.

“Lâu quá, ai biết được đến lúc đó muội còn có thích nó nữa không.”

Lâm Phong cười, không chút lo lắng “Sao có thể chứ? Ta biết, muội nhất định sẽ thích nó rất lâu.” 

Diệp Ngọc xoa xoa đường nét trên miếng ngọc bội, không ngờ, nàng lại thật sự nói trúng rồi. Kiếp trước nàng không hề nhận được miếng ngọc bội này, kiếp này nàng cũng không cần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện