Họ đi đến nơi mất nửa giờ. Hai người dừng xe, đi dạo trên đường. Nơi đây có từ quán cơm của người địa phương đến bò bít tết, cơm Tây.
"Có ăn kiêng gì không?" Đào Dã có mấy khi đưa con gái ra người ăn cơm đâu, hoàn toàn không biết phải làm gì, anh cầm di động tùy ý gửi một tin nhắn cho Cố Dật Trần hỏi anh ta đang ở đâu
"Không có." Diệp Đằng cảm thấy hơi nóng, ánh sáng mặt trời quá mạnh. Da cô vốn dĩ rất trắng, không thể tiếp xúc với ánh sáng mạnh, tiếp xúc một lúc sẽ bị dị ứng, cả mặt và cánh tay cô đều nổi mẩn.
Đào Dã rất cao, cô vội vã bước theo, dưới thời tiết thế này, đi theo bóng dáng anh thật thoải mái.
"Cố Dật Trần nói tìm được địa điểm rồi, hình như ở...." Đào Dã mở định vị chỗ anh ta, đột nhiên quay lưng lại. Diệp Đằng cúi đầu xem điện thoại, không cẩn thận mà đụng vào người anh, đúng vào chỗ cúc áo.
Cô giơ tay ôm đầu: "Sao anh giống cái ván sắt thế?"
"Tôi nhìn xem." Anh cười, cầm lấy tay cô, nhìn vào trán đỏ ửng: "Đỏ."
Anh dùng tay phải để nắm tay cô cho nên có thể cảm nhận được sự mềm mại của vải dệt. Anh chỉ dùng găng tay nửa ngón rất mỏng, có thể xuyên qua lớp vải dệt mà cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của anh.
Diệp Đằng rút tay, xoa xoa cái trán đáng thương của mình: "Tôi không sao "
"Hai người sao vẫn còn ở đây, không đến chỗ em đã phát định vị à?" Cố Dật Trần chờ không được, tự mình chạy ra tìm người, thấy hai người đang đứng ở đây không nhúc nhích, giơ di động chạy tới.
"Cố Dật Trần, lần trước còn chưa chính thức giới thiệu cậu." Đào Dã nhướng mày, chỉ vào Cố Dật Trần: "Người này hiện tại là nhiếp ảnh gia, còn đây là Diệp Đằng, học sinh."
Cố Dật Trần căn bản không định thu hoạch thông tin bổ ích gì trong lời giới thiệu ngắn gọi của Đào Dã, cười giơ tay với Diệp Đằng: "Xin chào, lần trước anh cũng đã nói, gọi anh là anh Dật Trần là được."
Diệp Đằng bắt tat lấy lệ rồi lập tức thu về: "Xin chào!"
"Hoá ra em tên là Diệp Đằng, tên thật dễ nghe, rất thích hợp với em." Cố Dật Trần nói chuyện như đã ăn ba cân mật, cười hì hì với Đào Dã rồi chuyển đến Diệp Đằng: "Em học lớp mấy?"
"Cấp ba." Đào Đã trả lời thay.
Vẻ mặt của Cố Dật Trần như muốn nói: "Em không hỏi anh thì anh trả lời làm gì", liếc mắt nhìn Đào Dã một cái rồi lập tức dùng vẻ mặt tươi cười ôn hoà cúi xuống hỏi Diệp Đằng: "Em học ban tự nhiên à? Học hành có bận lắm không? Thành tích thế nào?"
Đào Dã liếc nhìn cô gái đang kiềm chế sự bực bội, giương mắt ném một câu: "Câm miệng, ồn ào quá, đau cả đầu."
"..." Diệp Đằng vừa muốn trả lời, lại yên lặng ngậm miệng, thở hắt ra.
- ----------
Nơi này là do Cố Dật Trần chọn. Nói như vậy vì vừa thấy cậu ta đã thấy ưng.
Đứng ở cửa tiệm, Diệp Đằng cảm giác, hmmm,....
Thật mê...... Rất mê.....
Vừa bước vào đã thấy bên trong khắp nơi đều treo bắp ngô, sau đó cách mỗi gian đều là giường đất hẹp, được bọc bằng những chiếc đệm in những chậu hoa lớn, một cái bàn lớn ở giữa và một cái nồi sắt lớn trên bàn....
Người phục vụ tiếp đóng cũng mặc quần áo với hoa văn như vậy, vào cửa đã nói: "Mời cô cậu vào bên trong thưởng thức!"
"...." Sắc mặt Đào Dã không tốt lắm.
Đào Dã xoay người muốn bỏ đi, bị Cố Dật Trần kéo lại: "Ơ, đừng đi, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon mà."
"Cố Dật Trần."
Bị gọi cả tên lẫn
họ, Cố Dật Trần nhìn chằm chằm Đào Dã, ngượng ngùng mà buông lỏng tay ra: "Đây không phải rất thú vị sao? Diệp Đằng, em cảm thấy thế nào?"
"Ukm, rất thú vị." Khoé mắt Diệp Đằng hơi nhếch lên, cười gật đầu: "Chúng ta ăn ở đây đi."
"Cô cậu định vị tử sao?" Người phục vụ nhìn họ, do dự hỏi một câu.
"Ha ha. Có phải là rất thú vị không?" Cố Dật Trần vừa nghe bọn họ nói chuyện liền bắt đầu cười đến không dừng lại được: "Hai người hẳn là đã tới quán cơm Đông Bắc đúng không? Nghe nói ăn rất ngon, chốc nữa còn có biểu diễn. Hai người xem, em không muốn ở đây một mình đâu."
Diệp Đằng gật đầu. Thực sự cô cảm thấy điều buồn cười không phải cách bài trí của nhà hàng này mà là cảnh Đào Dã ở đây ăn cơm. Ngẫm lại thật thú vị, anh là loại người như thế đó.
Nhưng anh là loại người nào nhỉ? Diệp Đằng nghĩ đến đây mới cảm thấy mình biết rất ít thông tin về anh.
"Xin mời ngồi. Mời cô cậu ngồi ở đây cắn hạt dưa tán ngẫu đã."
Diệp Đằng cười một tiếng. Cố Dật Trần đưa hạt dưa cho Đào Dã và Diệp Đằng: "Nào xin mời cô cậu."
Ánh mắt Đào Dã nhìn Cố Dật Trần như muốn thông cảm cho kẻ bị thiểu năng trí tuệ, không thèm để ý đến cậu ta. Diệp Đăng nhìn Cố Dật Trần, đột nhiên cảm thấy người này cũng rất thú vị
" Chốc nữa sẽ có biểu diễn, mười mấy phút nữa sẽ bắt đầu." Cố Dật Trần bưng hạt dưa đến trước mặt, vẻ mặt chờ mong.
Diệp Đằng ngắm trộm Đào Dã vài lần, cảm thấy anh vì mình nên mới bước vào nhà hàng này, thật đúng là làm khó anh, nhìn anh như đang đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than.
Một lát sao anh đi vệ sinh, Cố Dật Trần cười nói: "Em cùng Phong Thần quen nhau thế nào đấy?"
"Phong Thần?"
"À, là Đào Dã."
"Là tình cờ gặp nhau. Anh ấy giúp tôi rất nhiều, có vẻ là người tốt." Diệp Đằng nói lời này rất chân thành, nhưng người đối diện chỉ thấy tức cười: "Kỳ thật anh cũng không biết nhiều lắm."
Cố Dật Trần hơi ngả về phía trước, chủ động bán đứng đồng đội: "Em giúp anh thì chính là em gái của anh. Em nói xem muốn tìm hiểu gì về anh ấy, anh sẽ nói cho em "
"Thật ra..." Trong đầu Diệp Đằng có một ý tưởng chợt loé lên: "Tôi vẫn luôn tò mò vì sao anh ấy lại đeo găng tay. Không nóng sao? Hay là giống trong mấy cái manga anime?"
"Cái gì mà manga anime?" Cố Dật Trần nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, thấy rất thú vị.
"Như là.... Tay phải là của thần... Là sức mạnh do lòng tin và niềm tin yêu sinh ra, gì gì đó..." Diệp Đằng vừa nói ra liền cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng đang bình thường tự nhiên đeo găng tay làm gì? Mà lại là tay phải?
Cố Dật Trần nghe xong, cười đến run bần bật.
Đào Dã đã trở lại, đứng ở phía sau Diệp Đằng, Cố Dật Trần bảo cô quay lại nhìn
Trong tiệm, buổi biểu diễn đã bắt đầu, âm thanh vang lên rung trời, Diệp Đằng nhìn thấy môi Đào Dã hơi giật giật.
"Hả, anh nói cái gì?" Âm thanh quá to, Diệp Đằng chẳng nghe rõ cái gì. Anh khẽ cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai cô. Anh mới bị cảm nên giọng hơi khàn khàn: "Đây không phải vấn đề trẻ con nên hỏi "
~Hết chương 10~