Có lẽ là do ảo giác của Diệp Đằng nhưng cô cảm thấy sau khi trở thành "bạn gái cũ" của Đào Dã, thái độ mà Lý ca đối xử với cô kém đi không ít. Mấy ngày hôm trước gặp cô còn nhiệt tình mà giới thiệu cho hoặc là cô gặp được thứ gì đó không rõ còn chủ động giải thích. Bây giờ chỉ còn lại là việc công xử theo phép công, thế cũng tốt.
Giữa trưa cô ăn cơm xong nghỉ ngơi luôn ở nhà ăn, ngồi một lúc thì đi bộ đến đại sảnh, ngồi trên sô pha chờ. Cô tìm kiếm một chút lịch trình thi đấu của Đào Dã, sau đó lấy tai nghe ra, ngồi trên sô pha xem phát sóng trực tiếp.
Đối với đua xe, hiểu biết của cô chỉ như phần lông con thú. Cô đã từng vì muốn hiểu biết hạng mục thi đấu này mà trà trộn vào các diễn đàn lớn, lặn xuống nước thật sâu. Nhớ tới đoạn thời gian đó, giống như đã đi qua rất xa, thỉnh thoảng cô sẽ ngẫu nhiên thấy một vài tin tức nhưng đều cố ý tránh đi, trừ phi là tránh cũng không tránh được.
"Thích đua xe?"
Diệp Đằng nghe thấy có giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn. Một khuôn mặt thanh tú, trắng nõn rơi vào tầm mắt của cô, người này nhìn có vẻ quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Anh ta ngồi đối diện với Diệp Đằng: "Trận thi đấu này rất khó coi."
"Sao anh biết?" Diệp Đằng cảm thấy anh ta không giống như một người kiêu ngạo nhưng nói chuyện lại rất tùy tiện.
"Cô nhìn số 7 xem. Cô thường xuyên xem thi đấu chắc cũng biết người này." Anh ta cười khom lưng, hai tay chống ở trên đầu gối.
Diệp Đằng nhìn trên video chợt chiếu qua mặt Đào Dã, dây tai nghe di chuyển theo cằm cô hơi giật giật, cô gật đầu: "Có biết."
"Phong Thần có khi nào thua? Nếu không sao lại có thể gọi là thần?" Anh ta thả lỏng nhích về phía sau sô pha, cảm giác như thể vinh dự kia thuộc về anh ta: "Anh ấy là thần tượng của tôi, đại ma vương của giới đua xe trong nước."
Diệp Đằng nhìn anh ta vươn một bàn tay lên cô làm một cái phong hầu thủ thế, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nếu cô không tin, tôi với cô đánh cược được không?"
"Đánh cược gì?"
"Nếu anh ấy thắng chúng ta có thể thêm WeChat không?" Anh ta nhẹ nhàng nhướng mày.
Chính cái động tác này lập tức làm Diệp Đằng nhớ tới gặp anh ta khi nào. Sinh nhật năm mười tám tuổi cô đi tìm Đào Dã, ở trong thang máy gặp phải người này, khi đó cô còn bởi vì Đào Dã giới thiệu mình là em gái mà canh cánh trong lòng.
Sau này ở trên mạng cũng gặp qua người này, anh ta cũng xem như là bạn của Đào Dã. Hai người xuất hiện cùng nhau rất nhiều lần, người này tên là Lý Nguyên Thanh, cô có ấn tượng.
Diệp Đằng đeo tai nghe lên: "Cái cách làm quen này lỗi thời rồi."
Người đối diện không đoán trước được đáp án này, nhìn nữ sinh viên đơn thuần này lại thẳng thắn nói trắng ra, trên mặt hiện ra nét xấu hổ, cả người cứng nhắc nhìn bốn phía, ngoại trừ cô gái phía trước đang cười thì những người khác cũng chẳng có ai chú ý tới.
Nha đầu này lớn lên nhu nhu nhu nhược nhược ai biết được là một hòn đá ngang ngạch. Thật ra anh ta cũng chẳng có ý định gì, chỉ là bị cảm thật vất vả, Đào Dã lại có lịch thi đấu, anh ta đành đi ra ngoài hít thở không khí, thấy cô gái xinh đẹp này thích đua xe, định ra kết giao bạn bè cũng tốt.
Nhưng lại bị cự tuyệt. Ngược lại anh ta rất hăng hái, nghĩ nghĩ tự giễu mà cười cười: "Thật ra tôi cũng là một tay đua xe, Phong Thần là bạn của tôi. Nếu cô muốn đi gặp cậu ta tôi có thể đưa cô đi."
Diệp Đằng ngước mắt lên nhìn cậu ta một cái: "Cảm ơn nhưng không cần, buổi chiều tôi còn phải làm việc."
"..." Lý Nguyên Thanh thấy cảm giác chết tiệt này rất quen thuộc. Anh ta mỗi lần nói chuyện với Đào Dã đều có loại cảm giác này. Trên thế giới này, người lớn lên xinh đẹp đều có phải chán ghét như vậy không?"
Diệp Đằng nhìn chằm chằm vào kết quả thi đấu, giống như Lý Nguyên Thanh nói, loại cấp bậc thi đấu này có lẽ đối với Đào Dã không có nhiều tính khiêu chiến.
Cô lấy tai nghe ra, thấy Lý Nguyên Thanh vẫn còn ngồi đối diện mình.
"Thế nào?" Ánh mắt của Lý Nguyên Thanh rất chắc chắn, mang theo ý cười.
"Thắng." Đôi mắt của Diệp Đằng lộ ra một tia sáng, đột nhiên nở một nụ cười: "Nhưng tôi vẫn luôn tò mò một vấn đề, anh có thể nói cho tôi không? Nếu anh cũng là một tay đua lợi hại, anh nhất định sẽ biết!"
"Nói đi." Ánh mắt sùng bái của tiểu cô nương làm con người ta mất đi sức chống cự, cảm giác khó chịu lúc nãy cũng mất đi hầu như không còn: "Hôm nay cô gặp tôi là vận khí cũng không tồi đâu."
"Lần này Phong Thần tham gia cuộc thi đấu này rốt cuộc là vì cái gì? Có phải có nguyên nhân khác không?" Từ lúc Đào Dã bắt đầu tham gia cuộc thi đấu này có rất nhiều người không thể lý giải. Thậm chí còn có người ở trên mạng nhân cơ hội này bôi đen anh, nói anh sau khi tái nhậm chức ngày càng phù hoa, bây giờ giống như không chọn lọc cuộc thi, nơi nơi chèn ép người mới. Nhưng Diệp Đằng biết anh không phải là người như vậy, cảm thấy sau chuyện này có nguyên nhân đặc thù gì đó. Chuyện trong giới đua xe Diệp Đằng không quá hiểu biết, trên mạng phần lớn cũng là suy đoán, thoạt nhìn cũng không quá đáng tin cậy.
"Cái này..." Lý Nguyên Thanh không nghĩ cô sẽ hỏi vấn đề này, có chút ngoài dự đoán, khó xử mà đan hai tay lại: "Hay là cô đổi vấn đề khác đi?"
"..." Diệp Đằng hơi rũ mắt xuống.
"Không phải là tôi không biết mà là không thể nói. Cái này là vấn đề riêng tư của Phong Thần." Tuy rằng Lý Nguyên Thanh thích nói giỡn với em gái xinh đẹp này nhưng đây là điều riêng tư, đặc biệt là giữa bọn họ còn có ân oán cá nhân. Tóm lại cũng không thể dễ dàng nói cho người ngoài, nói không chừng nếu không cẩn thận sẽ đi cả dặm.
Đào Dã có mâu thuẫn với Tần Quân, tuy rằng mọi người đều biết nhưng nguyên nhân cụ thể thì không có ai rõ ràng. Anh ta cũng chỉ suy đoán Đào Dã tham gia cuộc thi đấu này hoàn toàn là hướng về phía Tần Quân.
Giờ phút này là hiện trường cuộc thi đấu, Đào Dã tháo mũ bảo hiểm ra, tiếp nhận phỏng vấn, đứng cách đó không xa là Tần Quân.
Điều mà rất nhiều người mê xe cảm thấy hứng thú nhất là năm nay Đào Dã sẽ không tham gia F1. Sau khi anh tái nhậm chức tuy rằng thường xuyên xuất hiện trong cuộc thi đấu lớn bé nhưng hình như mấy năm nay đều cố tình tránh đi mấy cuộc thi đấu cấp cao. Thông tin chính thức nói rằng anh còn phải thích ứng, chờ đến khi trạng thái tốt mới có thể tham gia. Mà năm nay với năm trước Tần Quân ở F1 cũng lấy được thành tích tốt.
"Sang năm F1 vừa vặn là do chúng ta làm chủ, không biết Phong Thần có lựa chọn trở về trường đua F1 trong năm nay không?"
Đào Dã nhìn Tần Quân đứng cách đó không xa, mỉm cười gật đầu: "Có lẽ. Trước mắt phải xem trạng thái của đoàn xe đã."
"Chúng ta đều biết khoảng thời gian trước Phong Thần đã trải qua lần huấn luyện rất lâu ở nước ngoài, không biết trở lại trong nước, anh có cảm thấy điều gì khác biệt không?"
Nữ phóng viên cố sức giơ cái micro, hỏi những điều mà fans chú ý ngoài những vấn đề chuyên nghiệp.
Gió nhẹ thổi tóc mái trên trán anh, người đàn ông nghĩ tới một người, ánh mắt không tự giác mà hiện lên ý cười: "Đứa trẻ mà tôi biết đã trưởng thành."
Tính tình vẫn rất xấu nhưng vẫn cứ nỗ lực mà sinh hoạt. Tiểu quỷ kia mang trên mình một cảm giác khó chịu và một loạt sức mạnh thú vị, có đôi khi làm người khác không cảm thấy yên lòng. Cố Dật Trần nói đúng, anh như là đang nuôi con vậy.
"Sau lần thi đấu này không biết có hoạt động chúc mừng nào không?"
"Chúc mừng á?" Đào Dã sờ sờ mũi: "Muốn mời bạn nhỏ ăn gì đó."
Đoạn phỏng vấn này lưu truyền từ quần thể fans đi ra ngoài. Trong video Đào Dã không giống với ngày xưa, lúc nói chuyện ngay cả biểu cảm cũng ôn nhu hơn rất nhiều.
Fans đều điên mất rồi, phía dưới video đồn đãi sôi nổi.
[Tôi họ bạn, tên nhỏ*, cảm ơn!]
*Bạn nhỏ: chỗ này trong convert là Tiểu bằng hữu, còn mình edit thành bạn nhỏ nên đúng của câu này là "tôi họ tiểu, tên bằng hữu, cảm ơn!"
[A a a a a a, đại ma vương của chúng ta đã trưởng thành rồi, thật ôn nhu nha!]
[Chua chát, tôi cũng muốn được Phong Thần mời ăn cơm.]
[Mười năm rơi lệ, đại ma vương của chúng ta thế mà có lúc ôn nhu như vậy. Lần trở về này anh Dã thay đổi thật nhiều, thiếu niên thông minh nhất nha!]
[Thưa bà, tôi có ý tưởng rất nguy hiểm... Phong Thần của chúng ta không phải là... có con chứ....]
Suy đoán có con kia rất nhanh bị đẩy lên đầu, phía dưới nói cái gì cũng có, rất nhiều người người nói có thể là con cháu thân thích trong gia đình, cũng có
người đoán là tiểu tay đua biết ngày trước.
Đột nhiên có người bình luận một câu mà mọi người cũng không nghĩ tới: "Bạn nhỏ" có khi chỉ là một nick name...
Phía dưới lập tức nhắn rất nhiều.
[Cậu câm miệng!]
[Anh Dã của chúng ta không phải minh tinh, xin hãy chú ý tới lúc anh ấy thi đấu, không cần chú ý quá nhiều đến sinh hoạt cá nhân, cảm ơn.]
[Càng nghĩ càng thấy ớn, nhưng nghĩ lại tuổi, khả năng là bạn gái có khi còn lớn hơn nữa...]
[Chỉ là người qua đường cũng thấy thật ngọt ngào.]
[Ngọa tào*, thật ngọt nha. Đại ma vương với bạn nhỏ, đây là loại tình yêu thần tiên gì đây!]
*Ngọa tào: câu chửi bậy.
[Ngọt n, người ta đã nói là trưởng thành rồi, ý trên mặt chữ đã nói rõ, còn bày đặt nick name, các ngươi mắt mù hay là thất học?]
....
"..." Lúc Diệp Đằng nhìn thấy mấy thứ này là khi đang trên đường đi ăn cùng với Lâm Mạt, Lâm Sơ.
"Đằng Đằng, trên mạng lúc này có người chửi cậu." Lâm Mạt một bên lướt Weibo, một bên "phát sóng trực tiếp" hiện trường cho cô: " "Nói nick name bạn nhỏ? Vừa nghe đã thấy rất giống một cô gái" Những người này thật kì lạ."
"Vì sao lại là tớ?" Bạn nhỏ quen biết, có thể là Lâm Mạt, Lâm Sơ, cho dù là Phùng Thiên thì đối với anh cũng chẳng có gì khác biệt: "Có thể người được nói đến là Lâm Sơ mà? Cả cậu nữa, cậu cũng quen biết."
Lâm Mạt vô lực phản bác nhưng giác quan thứ sáu của một thầy bói nói cho cô biết, cái bạn nhỏ này tuyệt đối là chỉ cụ thể chứ không nói chung chung.
Lâm Sơ bình tĩnh nhìn kdle của cậu ta, bổ sung: "Anh ấy chưa từng xưng hô như vậy với tớ."
Lâm Mạt giơ tay lên: "Giống lầu trên."
Cái này cô không phản bác được, muốn phản bác cũng không có cách.
Xuống xe, Đào Dã đã ở nơi hẹn chờ bọn họ, đều là người quen nên mọi người ăn cơm rất hài hòa. Nhưng bản thân Lâm Mạt lời nói không nhiều lắm, Lâm Sơ lại chẳng phải nói, Diệp Đằng cẩn thận mà giả vờ mất trí nhớ, sẽ không chủ động đề cập bất kì chuyện trước kia nào. Cứ như vậy, cô phát hiện mình chẳng có gì để nói, cô không có bất kì giao điểm nào với sinh hoạt của anh, chỉ có duy nhất chuyện kia thì lại không thể nói đến.
Thỉnh thoảng, Đào Dã hỏi bọn họ vài câu, lúc sau Lâm Sơ với anh hàn huyên mấy đề tài mà cô không hiểu lắm, về máy móc với động năng linh tinh.
Diệp Đằng nghĩ đến đây thiếu chút nữa bị hóc xương cá. Lâm Mạt vỗ vỗ lưng cô, cô uống mấy ngụm nước mới tạm ổn một chút. Má cô đỏ ửng, giương mắt thấy Đào Dã ở đối diện đang nhìn mình, lại cúi đầu: "Không có việc gì."
Sau lúc đó trước mặt cô không hề xuất hiện món cá nào, mỗi lần tới trước mặt cô đều có người chuyển đi. Cô thậm chí còn hoài nghi có ai đó đang trêu cô, rõ ràng là cô thích ăn cá nhất.
Với sự oán niệm không được ăn cá, sau khi bữa tiệc kết thúc Diệp Đằng chuẩn bị gọi xe.
"Từ từ, sau khi ăn cơm không nên ngồi lâu. Chúng ta có thể đến quảng trường đối diện một chút, các cậu cảm thấy thế nào?"
Diệp Đằng nhìn Lâm Sơ đưa ra ý kiến này, hoài nghi hai mắt của mình, cô duỗi ta sờ trán của cậu ấy: "Cậu bị hạ độc à? Cậu không phải là người đi trên đường cũng thấy lãng phí thời gian à?"
"...." Lâm Sơ vẻ mặt vô cảm: "Từ góc độ của khoa học, bảo vệ sức khỏe khỏe mạnh không được coi là lãng phí thời gian."
Lâm Sơ liếc mắt với Lâm Mạt, em gái song sinh lập tức ăn ý với cậu ấy đúng là chuyện này chưa thể bao giờ xảy ra, cô ấy lập tức hát đệm: "Tớ cũng thấy điều này đúng, nếu không chúng ta chỉ đi bộ thôi? Anh Đào Dã, anh có thời gian đi cùng bọn em không?"
"Ừ. Bên này buổi tối có chợ đêm, có muốn qua đó xem thử không?" Thời gian Đào Dã ở thành phố S lâu hơn bọn họ cho nên tương đối quen thuộc.
"Thật chứ? Chúng ta đến xem đi." Lâm Mạt ôm cánh tay của Diệp Đằng.
Bốn người, cô với Lâm Mạt đi phía trước, Lâm Sơ với Đào Dã đi phía sau. Chợ đêm vừa mới bắt đầu, rất nhiều người bán hàng rong vừa mới bày hàng hóa ra nơi đã được phân chia, có mấy quán đồ ăn vặt đã bày được một hàng dài.
"Lúc nãy không nên ăn nhiều như vậy, thật hối hận." Diệp Đằng xuyên qua con đường tràn đầy mùi hương, cảm thấy mình lòng có dư mà lực không đủ.
Lâm Mạt đột nhiên dừng ở trước một quầy hàng bán đồ chơi, nhìn chằm chằm bức tượng màu hồng phấn ở bên trong, ngây người: "Cái kia thật giống như tớ hồi nhỏ."
"Có phải cậu ném đi rồi đúng không?" Diệp Đằng còn nhớ, lần trước cô đã từng thấy qua trong phòng Lâm Mạt: "Cậu có muốn không?"
"Có, nhưng mà..." Lâm Mạt ghé vài tai cô nói nhỏ: "Có gì đó kì lạ, cảm giác nơi này rất giống lừa đảo."
"Có chút."
Hai người phía sau không biết đang nói chuyện gì, đi rất chậm, cách hai cô một khoảng cách. Diệp Đằng quay đầu nhìn nhìn, lại nhìn bức tượng kia.
"Bà chủ, cái này có thể giảm giá một chút không?"
"Không được đâu cháu gái, bọn tôi ở đây đều có giá quy định, kiểu dáng này của bọn tôi ở bên ngoài rất khó có thể mua được, đều là làm thủ công đấy."
"Nhưng cái này hơi đắt, chúng cháu đều là học sinh, nếu không dì giảm giá cho cháu một chút, chúng cháu giới thiệu cho bạn bè. Dì đẹp như vậy, lại tốt tính, khéo tay, món đồ chơi này rất đáng yêu, các cô ấy khẳng định cũng sẽ rất thích." Diệp Đằng dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhìn người dì kia, dứt khoát ra đòn sát thủ, làm nũng: "Được không ạ? Dì, 50 tệ thôi được không?"
Lâm Mạt nhìn người đang ngồi xổm, làm nũng vì cô ấy, đứng hình.
Phía sau Lâm Sơ mới đi tới cũng đứng hình, Đào Dã đứng một bên rất có hứng thú nhìn Diệp Đằng nỗ lực làm nũng, cúi đầu không nhịn được cười.
"Được rồi được rồi, cháu cầm đi, tôi kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, mấy cái này toàn bán một trăm tám." Dì cười đến không khép miệng được: "Cô gái này cũng thật dễ nói chuyện."
Lâm Mạt vui vẻ cầm bức tượng giá 50 tệ, trong lòng tràn ngập khoái cảm khi ép giá thành công: "Wow, Đằng Đằng cậu thật lợi hại!"
"..." Diệp Đằng nhớ tới một màn vừa nãy đều bị Đào Dã nhìn thấy thì cảm thấy lạnh cả sống lưng, đôi mắt long lanh của cô trộm liếc anh một cái, thấy anh cúi đầu thì chỉ muốn chết: "Người vừa nãy không phải tớ đâu, tớ bị mất trí nhớ rồi."
Lâm Mạt ôm bức tượng hồng phấn cười đến vui vẻ: "Ừ, không phải là cậu!"
"Trong đầu này của em có công tắc à?" Đào Dã duỗi tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô.
Diệp Đằng cảm thấy trên đầu mình có khả năng có cái nút, khi mà anh chạm vào cô liền cảm thấy cả người không được tự nhiên: "Anh mới có công tắc í..."
Lâm Sơ yên lặng bổ sung: "Đây là chứng mất trí nhớ có tính gián đoạn, kiến nghị cậu nên đến bệnh viện khám."
Điều này không thể phá vỡ cảm giác xấu hổ và kỳ lạ lúc này, một vài người trên đường vui đùa, nhanh chóng qua đường. Đào Dã cũng sang bên đường bắt taxi, vừa quay đầu đã thấy Diệp Đằng giống một cô nhóc tham tiền giơ tay đến trước mặt Lâm Sơ: "Tớ đột nhiên nhớ tới ngày 12/3 của học kì trước tớ cho cậu mượn thẻ ăn, 125, nhớ trả lại."
Lâm Sơ lên xe cuối cùng, thuận tiện hỏi Đào Dã một câu: "Anh Dã, chuyện anh giúp em liên hệ trường học có thể nhanh không? Con người Diệp Đằng này có chút đáng sợ."
Đào Dã cười khẽ: "Thật chứ? Tôi lại thấy rất đáng yêu."