Trong tuần đầu tiên thực tập, Diệp Đằng dần dần thích ứng được công việc của công ty, chỉ là mỗi ngày đầu óc đều choáng váng.
Thật vất vả mới tới thứ sáu, Diệp Đằng đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị tan tầm. Hứa Miêu Miêu gọi điện thoại cho cô an ủi mấy tình huống khi thực tập. Đồng nghiệp đối diện cười chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo chị ấy đi trước.
"Tạm biệt." Diệp Đằng một tay giữ điện thoại, một tay để đồ đạc vào trong túi: "Này, tí nữa về trường nói tiếp, gần đây tớ siêu mệt."
"Tớ nghe bạn trai tớ nói Lý Nguyên Lãng dạo gần đây thường xuyên đi tìm cậu à?" Giọng Hứa Miêu Miêu tràn ngập bát quái truyền đến.
"Không có, chỉ là ở ngẫu nhiên gặp nhau vài lần ở cổng trường thôi. Hình như anh ra cũng thực tập ở bên này." Diệp Đằng vốn dĩ không có để chuyện này trong lòng. Đột nhiên có người nhắc tới, nhớ lại hình như là gặp vài lần.
"Chỉ là ngẫu nhiên gặp được à?" Hứa Miêu Miêu cười hỏi: "Không có ăn cơm linh tinh gì à?"
Diệp Đằng bất đắc dĩ mà cười: "Thật sự không có. Cậu muốn tớ thoát khỏi tình trạng độc thân thế à?"
"Không phải, chỉ là cảm thấy người không tồi. Nếu có khả năng cậu đừng bỏ lỡ." Hứa Miêu Miêu cũng chỉ là có ý tốt. Cô ấy với mọi thứ trong phòng kí túc xá đều quan tâm, không phải chỉ đối với Diệp Đằng mới như thế này.
"Lúc năm nhất cậu khuyên tớ với Lâm Sơ ở bên nhau cậu cũng nói như thế này..." Diệp Đằng đã dọn xong đồ, đi vào thang máy, vừa nói chuyện phiếm với Hứa Miêu Miêu vừa xuống tầng. Vào thời điểm cô muốn cúp điện thoại lại thấy có người tới, sửng sốt một chút.
"Làm sao vậy?" Trong điện thoại Hứa Miêu Miêu thấy cô không nói gì.
"Nhìn thấy Lý Nguyên Lãng."
"Lần này không phả lại ngẫu nhiên mà gặp được nhau chứ?" Hứa Miêu Miêu chắc chắn mà nói: "Tớ cúp máy đây.:
Xung quanh Diệp Đằng không thiếu người theo đuổi, cô luôn luôn nói trắng ra cho nên nhiều người đến cả cơ hội tới gần cũng không có, ví dụ như... Lý Nguyên Thanh.
"Trùng hợp vậy, anh phải về trường học sao?" Diệp Đằng không muốn cả hai phải xấu hổ, về sau có nhiều việc ít hoặc nhiều sẽ gặp phải anh ta. Mặc kệ hai người có quan hệ thế nào, cô muốn tận lực tránh những việc làm hai người xấu hổ.
"Không phải, là anh tới đón em."
"..." Cái thang đã bày sẵn cho anh ta, anh ta cũng không nguyện ý xuống, Diệp Đằng cũng chỉ bất đắc dĩ mà cười cười: "Đón tôi?"
"Lần trước thấy em có vẻ rất hứng thú với đua xe. Hôm nay đúng lúc anh muốn đi gặp anh trai, anh nói muốn đưa bạn đi tham quan, anh ấy đồng ý rồi, cùng đi không?"
Diệp Đằng nhớ ra lần trước đã từng đề cập qua với anh ta. Trên thực tế, cô xem như là ngụy* mê xe, bởi vì cô cảm hứng thú với đua xe không phải như một bộ môn thể thao, mà là thứ Đào Dã thích.
*Ngụy: Nghĩa thường dùng là để chỉ sự vật, sự việc mang tính giả tạo, như trong từ ngụy trang, ngụy tạo.
"Anh nói với anh ta là tôi à?" Diệp Đằng cảm thấy nếu Lý Nguyên Thanh biết hẳn là anh ta sẽ không đáp ứng.
"Ừ." Lý Nguyên Thanh cười không quá tự nhiên: "Anh Dã cũng biết, hai ngày trước anh ấy bị thương ở chân."
"Có nghiêm trọng không?"
Anh ta chú ý xem biểu cảm của cô, tựa hồ không có nhiều điều dị thường, lại yên lòng, rất săn sóc mà mở cửa xe giúp cô. Diệp Đằng ngồi ở trên ghế phụ, cũng không biết có phải mình hơi xấu không, tóm lại cô chỉ muốn đi gặp Đào Dã.
Trên xe bật nhạc chậm rì rì, nghe có vẻ như là nhạc dân gian ở thế kỉ trước.
"Không quá nghiêm trọng, nghe nói là trong lúc huấn luyện thể chất không cẩn thận bị thương. Anh có nghe anh trai nói chuyện giữa em với anh Dã." Lý Nguyên Lãng thử hỏi thăm: "Hai người đã từng quen biết trước kia đúng không?"
"Ừ, có biết mấy năm." Diệp Đằng không biết anh ta nghe được nhiều hay ít, cười hỏi giỡn: "Anh cảm thấy hứng thú đối với chuyện của chúng tôi?"
"Không phải." Lý Nguyên Lãng quay đầu nhìn cô một cái: "Anh là cảm thấy có hứng thú đối với em."
Nói đến đây, tất cả đều hiểu. Diệp Đằng không nghĩ anh ta lại trực tiếp như vậy, làm cô không kịp phòng bị, huống hồ là loại quan hệ này ít nhiều sẽ có điểm xấu hổ.
Trong xe tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng, bầu không khí trở nên khác thường. Mặt Diệp Đằng dưới nắng chiều phiêm phiếm hồng, Lý Nguyên Lãng nghiêng đầu nhìn đến thất thần.
"Anh... Nhìn đường." Diệp Đằng chỉ chỉ phía trước.
Hai người lại xấu hổ mà cười cười, cũng không nói nữa. Lý Nguyên Lãng nhìn khuôn mặt xấu hổ lại đáng yêu của cô, trộm cười.
Đến nơi, Diệp Đằng xuống xe, nghĩ đến tình hình mình tới đây lần trước, vẫn là mùa đông, thời tiết lạnh làm con người ta bó chân bó tay.
Lý Nguyên Thanh ở cửa chờ bọn họ, giống như là chiêu đãi bạn bè cũ, rõ ràng là anh ta cũng chỉ thấy qua Diệp Đằng vài lần.
"Anh!"
Hai anh em đứng chung một chỗ, Diệp Đằng mới cảm thấy mặt mày hai người họ khá giống nhau.
"Tới rồi à? Tiểu Diệp, hoan nghênh mọi người đến tham quan."
"Sao giống như lãnh đạo đến thị sát thế?" Lý Nguyên Lãng cười nói.
"Tiểu tử cậu mang con gái tới gặp anh, còn là lần đầu tiên, thế mà lại là tiểu Đằng."
Diệp Đằng nghe lời này, kỳ thật rất xấu hổ. Không biết Lý Nguyên Thanh nghĩ như thế nào, có khả năng anh ta thật sự hiểu lầm mình là bạn gái cũ của Đào Dã, cũng không biết Đào Dã nói như thế nào với anh ta.
"Lát nữa bọn anh đi luyện tập, nếu không bận thì cùng đi xem đi?" Lý Nguyên Thanh đưa hai người bọn họ vào bên trọng. Diệp Đằng không có ý kiến gì, nghe hai anh em họ nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ giới thiệu cho cô vài thứ.
Lúc đi ngang qua khu chung cư, Diệp Đằng không tự giác mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Đào Dã bị thương, ở chung cư nghỉ ngơi.
Lúc luyện tập trên đường đua sẽ có cả những tay đua của đoàn xe khác, Diệp Đằng đều đã thấy qua trên TV. Tiến lên chào hỏi, Lý Nguyên Thanh nói mang theo hai đứa trẻ đến đây trông thấy sự đời. Mọi người đều cười hỏi đây có phải là bạn gái của Lý Nguyên Lãng không, anh ta cười giải thích là bạn học.
Diệp Đằng không nghĩ tới lần đầu tiên đến hiện trường lại là loại tình hình này. Không biết Đào Dã có biết cô đến hay không, sao cả mặt cũng không lộ ra?
Trong lòng cô vẫn còn lo lắng cho anh, cảm thấy buồn bực, ôm chai nước khoáng làm thính giả theo dõi mọi người.
Lý Nguyên Thanh tìm lấy cái cớ lôi kéo Lý Nguyên Lãng đến một bên, nhìn thoáng qua Diệp Đằng đang ngồi ngoan ngoãn ở bên kia: "Cậu không thấy được con bé này trong lòng có người rồi à? Tiểu tử cậu trong đầu có phao à? Anh đã nói với cậu là không cần đưa đến mà."
"Anh, anh biết tính em, em không thử sẽ không từ bỏ được, huống chi cũng chỉ là chuyện trước đây." Mặt ngoài thoạt nhìn Lý Nguyên Lãng nói chuyện khá tốt, nhưng thật ra anh ta còn bướng bỉnh hơn so với Lý Nguyên Thanh.
"Cậu thật sự không nhìn ra hay giả vờ nhìn không ra hả? Người ta đến có khi chỉ là muốn gặp Đào Dã thôi?" Lý Nguyên Thanh bất đắc dĩ nhìn em trai của mình: "Nhưng Lý gia chúng ta thật đúng là có mắt thẩm mỹ. Ngày đó anh gặp được cũng nghĩ liên hệ giúp cậu, nhìn tuổi hai người cũng không chênh lệch lắm, không nghĩ cậu lại biết được,
cũng coi như hai người có duyên phận."
Lý Nguyên Lãng cười: "Nghe nói, anh còn bị từ chối khi xin WeChat."
Lý Nguyên Thanh không chút khách khí mà đấm anh ta một quyền: "Đừng có không biết tốt xấu. Anh là muốn xin thay cậu. Cậu cũng trưởng thành rồi, tự mình quyết định chuyện này, anh chỉ nói thế thôi, cậu cũng không đừng có làm con gái nhà người ta khó xử."
"Đã biết." Lý Nguyên Lãng đội mũ bảo hiểm cho anh trai.
Diệp Đằng đã xem qua rất nhiều video về đua xe nhưng lại không nghĩ khi đến hiện trường cảm giác rất khác biệt. Cái loại tốc độ này cô thật sự không tưởng tượng đến, lực trên hiện trường đánh vào còn lớn hơn nữa.
Cô đột nhiên nghĩ tới một ý tưởng, muốn tận mắt nhìn bộ dáng của anh khi tháo mũ bảo hiểm xuống.
"Lát nữa chúng ta đi xem anh Đào Dã đi?" Lý Nguyên Lãng biết hôm nay cô đến đây là vì cái gì, cũng biết cô căn bản vô tâm xem này xem đó. Cô cho rằng mình che dấu rất tốt nhưng đối với người ngoài đứng xem mà nói, là giấu đầu lòi đuôi.
"Được." Diệp Đằng đáp ứng rồi xuống dưới.
Đào Dã không biết cô sẽ đến. Dây chằng ở chân anh bị kéo căng ra, không thể đi lại, không biết làm cách nào mà tìm một cái xe lăn để ngồi. Lúc này đâu cô có thể từ trên cao mà nhìn xuống anh.
Anh không cạo rạo, trông có vẻ hơi suy sụp, có lẽ là do anh đang ở một mình.
"Hai đứa trẻ này nói cậu bị thương, muốn đến thăm." Đào Dã tựa hồ không có vui nhưng vẫn tránh ra cho bọn họ đi vào. Trong nhà hơi bừa bộn, Diệp Đằng đã đến nơi này một lần, trong ấn tượng phòng của anh rất sạch sẽ, không giống như bây giờ. Hôm nay thoạt nhìn rất có hơi thở của sinh hoạt.
"Các cậu uống cái gì?" Đào Dã chuyển xe lăn muốn đi vào phòng bếp.
"Để tôi để tôi, ngài Dã xin nghỉ ngơi." Lý Nguyên Thanh cười đứng dậy, đi vào phòng bếp lấy nước cho bọn họ.
Diệp Đằng chú ý tới trên bàn nhỏ ngoài ban công có để hộp mì gói, nhíu nhíu mày.
"Anh Dã, chân của anh không có việc gì chứ?"
"Không có việc, chỉ là bị giãn dây chằng, nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi."
"Cũng không có ai chăm sóc, anh có thấy bất tiện không?" Lý Nguyên Lãng nhận lấy cốc nước Lý Nguyên Thanh đưa, nhìn thoáng qua Diệp Đằng,, không biết cô nhìn cái gì mà nhìn đến xuất thần.
"Tiểu Diệp, uống nước này." Lý Nguyên Thanh đặt cốc nước trước mặt cô.
"Cảm ơn." Diệp Đằng thu hồi tầm mắt. Cô ngồi như vậy, vừa vặn đối mặt với Đào Dã.
Lý Nguyên Lãng theo ánh mắt của cô nhìn qua, thấy trong góc phòng có một chậu rất nhiều cây, thoạt nhìn lớn lên còn rất tràn đầy: "Anh Dã còn thích trồng cây à?"
"Bạn đưa."
Diệp Đằng không tự giác nhìn anh một cái. Không có ai chăm sóc cho anh, khẳng định sinh hoạt không tiện, nhìn trên cằm anh có râu mới nhú, tóc cũng loạn loạn, phỏng chừng đến đồ để rửa mặt gì đó cũng không có, nếu không anh sẽ không lôi thôi thế này.
"Cái này tôi nhớ rõ. Lúc xuất ngoại không thể mang đi, cậu còn tìm một nơi gửi nuôi đúng không? Thế mà nó vẫn còn sống." Lý Nguyên Thanh sờ sờ lá cây xanh biếc.
Diệp Đằng cúi đầu uống nước, không nói chuyện.
Vài người ngây người một lát rồi rời đi. Lý Nguyên Thanh nhìn bóng dáng hai người trong thang máy còn cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt."
Đào Dã đẩy xe lăn trở về: "Em trai cậu có ý gì đây?"
"Có ý gì là có ý gì? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*." Lý Nguyên Thanh khoanh tay trước ngực: "Thế nào? Chuyện này cậu cũng phải quản?"
*: ý nói người con gái xinh đẹp, thướt tha, dịu dàng, nết na, đức hạnh, thì người con trai bậc quân tử luôn mong muốn tìm kiếm để sánh đôi, lấy làm vợ.
"Tôi mặc kệ, nhưng đây không phải là nơi để hẹn hò." Lý Nguyên Thanh nhìn anh mặt đen xì, bật cười: "Đây là cậu ghen tị với bọn trẻ yêu đương à?"
Đào Dã đóng sầm cửa lại. Anh đi thu dọn mấy ly nước mới dùng, bên trong nước vẫn còn ấm, ly của Diệp Đằng bị dính chút son môi, anh nhìn chằm chằm trong chốc lát, cười tự giễu.
Có khi Lý Nguyên Thanh nói rất đúng, anh độc thân lâu rồi, xem người ta yêu đương cũng khó chịu. Anh đổ nước đi, ném ly nước vào thùng rác. Nhìn nhà ở bừa bộn, cảm thấy bực bội không chút nguyên do.
Anh không nghĩ ngày hôm sau Diệp Đằng sẽ đến, sáng sớm cuối tuần, mọi người đều còn đang ngủ, anh cũng vừa mới ngủ.
Cô xách theo hai cái túi, một túi là đồ ăn sáng mới mua, một túi là thức ăn mua trong siêu thị.
"Đừng quá cảm động, anh cũng chiếu cố em rất nhiều lần, anh hiện tại cũng coi như một nửa tàn tật, em không thể ngồi yên không nhìn đến." Diệp Đằng đi vào, nhìn anh đặt hộp cơm trên bàn, đem bữa sáng để lên bàn: "Anh ngại phiền toái không nấu cơm nhưng bây giờ đang bị bệnh, không thể ăn đồ ăn linh tinh."
"Tôi đi rửa mặt trước." Đào Dã hướng xe lăn đi vào trong toilet, không cẩn thận đụng vào góc tường.
"Cẩn thận!" Diệp Đằng đến giúp anh đẩy xe lăn đứa cửa toilet: "Đứng? Hay là vẫn ngồi?"
"Đứng." Đào Dã không nghĩ tới sẽ có một ngày được cô chăm sóc, tựa hồ có chút không quen.
"Vậy anh vịn vào bả vai em." Diệp Đằng vỗ vỗ bả vai của mình: "Coi em như cây gậy í, dù sao hiện tại em cũng không khác cây gậy lắm."
Đào Dã nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô mà nói mình không khác cây gậy lắm, nhịn không được cười: "Tôi chỉ là bị giãn dây chằng, không thể chịu lực, chứ không phải bị què. Tôi có thể tự mình đứng lên được."
"À ~~~" Diệp Đằng nghiêng người, cảm giác một có vẻ khá thừa thãi: "Anh không nói sớm..."
Đào Dã đứng ở kia nhìn cô, một lúc lâu sau không nhúc nhích: "Em có thể đi ra ngoài trước không?"
"Để em ở chỗ này giúp anh cho." Diệp Đằng sợ anh có gì không tiện lại ngượng ngùng không nói.
"Chỉ sợ em không giúp được. Tôi vừa mới rời giường, muốn giải quyết vấn đề sinh lý trước."
"..."
Diệp Đằng cấp tốc rời khỏi nhà vệ sinh, thuận tay giúp anh đóng cửa, người nay cũng thật là... Cô nghĩ nghĩ lại thấy buồn cười, đi vệ sinh thì đi vệ sinh, nói cứ như chuyện trẻ con không nên làm vậy...