Hôm Nay Rung Động Vì Em

Chương 46


trước sau

Công ty nơi Diệp Đằng thực tập yêu cầu tương đối khắt khe với thực tập sinh. Lúc bắt đầu tuyển dụng khoảng mười thực tập sinh. Sau đó thực tập sinh phải trải qua một đợt sát hạch, chịu đựng một tháng mới có thể chính thức thực tập. Cuộc sát hạch với thực tập sinh cũng khá phức tạp, nhưng chủ yếu là phụ thuộc vào lượng công việc và chất lượng công việc.

Cũng may sư phụ vô nhân tính, cuồng làm việc kia mang theo cô, sau một tháng thì kết quả của cô bất thình lình đứng hạng nhất. Trong lòng Diệp Đằng vừa mới cảm kích vị sư phụ ma quỷ trong chốc lát, lập tức đã bị sai ra ngoài đưa tài liệu.

Thời tiết bên ngoài rất nóng, chỗ đấy không xa, gần công ty cũng có phương tiện giao thông công cộng đi thẳng. Diệp Đằng không muốn gọi xe, cô bung ô đi đến bến xe. Ánh mặt trời rất lớn, cô đứng một lát đã không chịu được, lúc định từ bỏ thì xe đến.

Diệp Đằng thu ô đi lên xe. Trên xe có rất nhiều người, điều hòa cũng không thể thỏa mãn được nhu cầu của mọi người, cả đám người cảm giác người nhớp nháp khó chịu. Cô mặc cái áo ngắn tay, phía dưới là quần short màu đen rộng thùng thình, đi đôi giày xăng - đan hơi cao gót. Xe khởi động, cô hơi ngả người ra sau, đụng phải bả vai của người phía sau. Cô quay đầu nhìn thoáng qua, là một người đàn ông cao cao, thoạt nhìn khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, hướng về phía cô cười cười.

"Ngại quá." Diệp Đằng nắm tay cầm dịch về phía trước một bước, lấy điện thoại gọi cho công ty nói mình đã xuất phát rồi.

Một lát sau xe rẽ, người đằng sau ngả về phía trước, chạm vào lưng cô một chút lại rời đi, cô cũng không nghĩ nhiều. Lúc xe khởi động tiếp, người trên xe nhiều hơn, cô cảm giác được người phía sau đang dán lên...

Diệp Đằng cúi đầu, dẫm gót chân vào mũi chân hắn ta, người nọ đột nhiên bị đau nên kêu to, người xung quanh đều nhìn lại đây. Diệp Đằng quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, người nọ làm bộ như không có gì phát sinh, còn lớn tiếng trách cứ cô để che dấu đi sự xấu hổ của chính mình: "Cô có chuyện gì xảy ra à? Dẫm lên chân tôi."

"Ông nói xem có chuyện gì xảy ra?"

Có vẻ nhìn Diệp Đằng không giống loại nhát gan nên cũng không dây dưa nữa, bực bội mà đẩy người bên cạnh ra: "Nhường một chút cho tôi xuống."

Người xung quanh bắt đầu bàn tán, Diệp Đằng thu cái túi mình mang lại một chút, thấy người này quen quen mắt, nhất định là cái loại đàn ông đáng khinh chuyên ngồi xe buýt. Không thể để như vậy, cô đi xuống xe theo hắn ta, một bên dùng điện thoại tìm kiếm thông tin gần đây, quả nhiên là tìm được.

Người nọ nhìn thấy cô xuống xe, cũng có chút kinh ngạc. Diệp Đằng chuẩn bị báo nguy, người nọ vừa thấy cô giơ điện thoại lên liền chạy. Diệp Đằng tay nhanh mắt lẹ mà nhét điện thoại vào trong túi, đá một phát chân hắn ta từ phía sau, người nọ kêu đau: "Đánh người này, đánh người!"

"Người ở trên mạng làm hại người khác là ông đúng không? Đi cùng tôi đến cục cảnh sát một chuyến."

Chỗ cửa sổ xe có người ngó đầu ra xem, Diệp Đằng vặn cổ tay hắn không cho hắn nhúc nhích nhưng người này rất cao lại to lớn, hắn dùng một chút lực là có thể tránh thoát khỏi tay Diệp Đằng. Diệp Đằng một bên báo cảnh sát, một bên cởi giày cao gót của mình ra dùng sức ném hướng về phía hắn ta. Hắn ta khuỵu đầu gối xuống, quỳ trên mặt đất.

Người qua đường vẻ mặt khiếp sợ, người nọ buông một tiếng chửi mẹ, định bò dậy. Giày của Diệp Đằng rơi trên mặt đất, gót giày rơi ra. Người xung quanh rất nhanh đã vây đến, xe cảnh sát cũng đến nơi.

Diệp Đằng gọi điện thoại lại cho công ty, tìm đồng nghiệp đến đây hỗ trợ đưa tài liệu. Đồng nghiệp thấy cảnh này, bối rối: "Có chuyện gì vậy?"

"Khi nào về sẽ nói lại tỉ mỉ với cậu, bây giờ tớ muốn đến cục cảnh sát một chuyến." Diệp Đằng cũng không dự đoán được sẽ có chuyện này xảy ra, cả một buổi chiều đã bị chuyện này đảo lộn.

"Ừ, tớ đi trước. Cậu cũng không cần đến công ty bên kia đâu, tớ giúp cậu nói một chút." Tài liệu này phải dùng khá gấp, đồng nghiệp kia nhanh chóng cầm đồ rời đi.

Lúc Diệp Đằng lên xe cảnh sát giày chỉ còn một chân, chiếc còn lại bị hỏng rồi, mới mua không lâu trước đó...

"Rất lợi hại nha cháu gái." Vị cảnh sát bên cạnh cười đưa cho cô chiếc giày đã gãy gót: "Người này gặp phải cháu xem như là xui xẻo. Cháu biết võ à?"

"Cảm ơn." Diệp Đằng cười tiếp nhận chiếc giày: "Người này là kẻ tái phạm, cháu có thể khởi tố ông ta hay không?"

"Khởi tố á? Phải lấy camera theo dõi trên xe xem thử, hơn nữa em suy nghĩ chắc chưa?" Nữ cảnh sát bên cạnh tốt bụng nhắc nhở. Loại chuyện này nói chuyện với con gái tựa hồ luôn khó mở miệng, cũng chính vì nguyên nhân này mà những tội phạm quấy rầy phụ nữ dễ dàng được người bị hại buông tha. Vì thanh danh, rất nhiều người lựa chọn giải quyết riêng hoặc là không hề truy cứu, đặc biệt là loại giống như Diệp Đằng không chịu thương tổn nào, phần lớn là không giải quyết được gì.

"Không sao ạ." Diệp Đằng biết chị này là có ý tốt cho nên cũng cười gật đầu: "Loại chuyện này thì phải có người làm."

Diệp Đằng muốn đi đến cục cảnh sát lấy khẩu cung trước. Lúc người ở ngoài ghế nghỉ ngơi thì chị cảnh sát kia đưa cho cô một ly nước ấm, thuận thế ngồi xuống: "Em gái, người nhà em ở đâu? Không cần gọi điện cho họ một chút sao? Em là người nơi khác đến đây đi học à?"

Diệp Đằng gật gật đầu: "Vâng, nhưng em đã gọi cho... bạn, anh ấy đang trên đường đến."

Chị cảnh sát cười sang sảng hướng về phía cô chớp chớp mắt: "Bạn trai?"

Cô gái xinh đẹp lại lợi hại thế này sẽ tìm loại bạn trai nào rất đáng chờ mong. Diệp Đằng còn không có kịp trả lời
đã thấy bên ngoài có một thân ảnh vội vã đến đây, chị cảnh sát cũng theo ánh mắt cô nhìn qua: "Bạn trai của em thật sự rất đẹp trai."

Diệp Đằng cũng không phủ nhận, dựa vào ghế quơ quơ chân.

Đào Dã đi vào coi như là không thấy người bên cạnh, trước tiên là kiểm tra từ đầu đến chân xem cô có bị thương hay không.

"Em không có việc gì." Như là Diệp Đằng có thể nhìn ra anh muốn hỏi gì, tự mình trả lời trước.

"Yên tâm đi, cô gái này rất lợi hại, tên lưu manh kia đã bị em ấy xử cho một trận rồi." Chị cảnh sát bên cạnh cười nói.

"Cảm ơn mọi người." Lúc này Đào Dã mới yên lòng, nói lời cảm ơn với chị ấy.

"Không cần khách khí, chị đi trước, an ủi cô ấy một chút đi." Chị cảnh sát rời đi, trên hành lang bên này chỉ còn hai người họ.

Diệp Đằng giương mắt thấy anh đang cười, cho rằng anh cười bộ dạng chật vật của mình lúc này, liền giả vờ tức giận: "Anh còn cười nhạo em?"

"Anh đang vui." Đào Dã ngồi xổm xuống nhìn nhìn đôi giày gãy gót của cô.

"Anh còn vui? Em là bị quấy rối đấy, anh có chút lương tâm nào không?" Diệp Đằng cảm thấy người đàn ông này thường xuyên làm người khác thấy khó hiểu, chốc lát làm người khác cảm nhận được sự ôn nhu lại săn sóc, chốc lát lại làm người khác muốn đấm cho anh một cái. Cô duỗi tay cho anh một quyền.

Đào Dã bắt lấy tay cô, thuận thế di chuyển đến trước mặt cô: "Em gọi điện thoại cho anh mà không phải gọi cho người khác cho nên anh rất vui."

Diệp Đằng bị câu nói này của anh làm cho tim đập thình thịch. Chính cô cũng không ý thức được, không biết từ bao giờ mà cô lại ỷ lại anh như hồi trước, người đầu tiên muốn gọi điện thoại chính là gọi cho anh.

"Mấy người khác chưa có xe, với lại anh đến cũng khá nhanh."

"À, hóa ra là như vậy." Đào Dã cũng không vạch trần cô, cầm đôi giày cao gót ném vào thùng rác bên cạnh.

"Yah, anh ném đi làm gì? Em còn phải đi về mà." Đôi giày cao gót này Diệp Đằng mới mua không lâu, lần trước cũng là gặp anh mới hỏng một đôi giày, lần này lại là... quả thực là có độc.

"Vì khen thưởng em hăng hái làm việc nghĩa cho nên đưa em đi mua một đôi mới."

"Thế em đi cái gì để ra khỏi đây?" Diệp Đằng nhìn xung quanh, phỏng chừng chỉ có thể đi chân trần ra ngoài. Cô vừa mới duỗi chân chuẩn bị đi xuống liền cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bị anh ôm lên.

Bên cạnh có tiếng cười, Diệp Đằng quay đầu phát hiện có cảnh sát nhân dân vây xem, cũng không biết bọn họ đứng đã nhìn bao lâu, cô nghiêng mặt đi: "Chạy nhanh đi."

Đào Đã cười gật đầu với mấy vị cảnh sát đó, ôm cô đến xe, đặt lên ghế phụ: "Em thật sự muốn khởi tố?"

Diệp Đằng điều chỉnh dáng ngồi, nhìn nhìn bên ngoài đích xác không có ai đang xem mới ngẩng đầu nói: "Anh cũng cảm thấy em ngu ngốc? Rất nhiều người thấy em không bị làm sao cho nên không bằng việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến như không có. Nhưng chính bởi vì quá nhiều người làm như vậy nên lần nào ra tay bọn tội phạm cũng thành công, kể cả thất bại thì bọn đấy cũng không bị trừng phạt."

Đào Dã nhìn cô nghiêm túc giải thích này đó, giơ tay nhéo mặt cô: "Em thật sự rất ngu ngốc."

Diệp Đằng trừng mắt nhìn anh nhàn nhạt mà nói: "Bạn nhỏ, em là vì anh mới thấy kiêu ngạo."

Biểu cảm kia như là thấy con mình ở nhà trẻ được nhiều phiếu bé ngoan nhất, tràn đầy sủng nịnh. Diệp Đằng cảm giác đầu óc của mình cũng rối tinh rối mù theo.

Đào Dã đóng cửa xe, ghé lên cửa sổ, vẻ mặt nhẹ nhàng: "Anh có thể liên hệ luật sư giúp em miễn phí, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Diệp Đằng rất vui vì anh có thể hiểu cho mình.

"Lúc luật sư hỏi anh là ai thì anh phải nói thế nào?" Đào Dã cảm thấy tâm tư của mình đã được lộ rõ ra.

Diệp Đằng chớp mắt làm bộ nghe không hiểu: "Anh nói là một người bạn."

Đào Dã vừa mới cười thì bây giờ khóe miệng chậm rãi kéo thẳng, nhìn Diệp Đằng nở nụ cười: "Hoặc là anh có thể nói là em gái."

Anh nghe thấy những lời này, bỗng nhiên dí sát vào mặt cô, Diệp Đằng theo bản năng lùi về phía sau, cả người dán lên lưng ghế, không còn chỗ để trốn, mắt nhìn anh tản mạn bật cười, con người rũ xuống nhìn nhìn đôi môi của mình. Sau đó dần dần tới gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

Ngay lúc tim cô sắp ngừng đập thì anh dừng lại, nhìn chằm chằm mắt cô, chậm rì rì hỏi: "Hóa ra Đằng Đằng của chúng ta thấy anh trai cũng khẩn trương như vậy."

Tác giả có lời muốn nói:

Mẹ ruột: Có xấu hổ hay không?

(nhập v, cảm ơn đã duy trì cái nhóm này, phát bao lì xì cho mọi người cảm ơn ơn vì mọi người đã làm bạn)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện