Tàn nguyệt như câu, hàn nha thanh thê [1].
[1] Trăng tàn như lưỡi liềm, tiếng quạ quá thê lương.
Trong cấm thất quanh năm không thấy mặt trời của Thanh Vân Tông, mùi máu tươi nồng đậm đến mức khiến người ta buồn nôn.
Mười tám cái tường đinh thấu cốt xuyên qua tứ chi, ngực, bụng của nam nhân, đem thân thể mảnh khảnh của y gắt gao đóng lên tường đá, máu chảy đầm đìa trên thân thể đã mấy ngày, từ màu đỏ tươi trở thành nâu sẫm.
Đau đớn cướp đi ý thức của y, y mơ màng cúi đầu, gương mặt mỹ lệ ngày xưa giờ lại không có chút huyết sắc, duy chỉ có nốt lệ chí đỏ nơi mắt trái vẫn còn mang chút vẻ đẹp yếu ớt.
Giống như đóa hoa nở rộ hết mức, rồi lại bị người tàn phá đến héo tàn.
"Sư tôn." Yến Cẩn chậm rãi bước đến trước mặt y, thần sắc lạnh lùng mà mỉa mai:"Mùi vị của thiên đạo vạn quả, còn chịu được không?"
Người trên tường như phớt lờ những gì hắn nói.
Hơi thở của y yếu đến mức không thể nghe thấy, chỉ có lòng ngực còn phập phồng là chứng sinh mệnh của y chưa chấm dứt.
—— Nhưng sẽ nhanh thôi.
Yến Cẩn nhíu mày, ngón tay thon dài nắm cằm người kia lên, hơi dùng sức khiến đối phương phải ngẩng đầu.
Một dải lụa trắng có hoa văn bạch cẩm ôn nhuận như mây được trang trí bằng một viên tiểu ngọc bích buột trên tay Yến Cảnh, theo động tác của hắn mà nhẹ nhàng đong đưa.
Hắn hờ hững nói:"Đau đớn này, xem như là báo đáp ân tình của đoạn tẫn linh căn mà sư tôn ban cho ta."
Không biết là cái gì kinh động tới người sắp chết trước mắt, hàng mi của y run nhẹ, gian nan mở mắt, giữa đôi môi khô nứt phun ra mấy tiếng đứt quãng, "Yến...!Yến..."
Khoang miệng ngập tràn mùi rỉ sét nồng đậm, y ho khan, trên miệng tràn ra máu tươi, yết hầu ướt đẫm máu, "Yến Cẩn..."
Y chỉ thấy trước mắt có một bóng người mơ hồ, nam nhân dứt khoát nhắm mắt lại, nở một nụ cười quỷ dị, "Giết ta, ngươi sẽ phải hối hận..."
Y thở dốc, lẩm bẩm:"Người ngươi giết là hắn...!Ngươi muốn giết là hắn..."
Lời này nói này lộn xộn không rõ ràng.
Thần sắc Yến Cẩn càng lúc càng lạnh, đem tay đặt lên cái yếu ớt kia, siết chặt không chút do dự.
"A!"
Người hôn mê lần nữa bị đau đến mở to hai mắt, đáy mắt hiện lên mờ mịt cùng xa lạ, ngay sau đó y đại khái đã ý thức được tình cảnh hiện tại, lập tức sụp đổ mà giãy giụa, đôi môi tái nhợt run rẩy, tựa hồ muốn nói gì đó ——
Nhưng những chiếc trường đinh thấm đẫm máu lại giữ chặt y lại, Yến Cẩn cũng không muốn nghe y nói gì.
Tiếng xương cốt vỡ vụn, đáy mắt y phản chiếu tia kinh ngạc chưa kịp tiêu tán.
Trần ai lạc định.
.....!
Đau!
Phảng phất như bị ai đó một đao mà lột da rút gân, đau đớn từ sâu trong xương cốt lan ra, đau đến mức linh hồn run rẩy, nhưng cố tình thần trí lại tỉnh táo, tỉnh táo đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Thẩm Tri Huyền giãy giụa giữa ác mộng, ngón tay thon dài trắng nõn túm chăn, run rẩy co giật, nửa ngày sau mới mở mắt ra, mệt mỏi thở ra một hơi.
....!Cuối cùng cũng tỉnh lại.
Không phải là trước khi đi ngủ chỉ đọc cuốn tiểu thuyết này sao! Không phải pháo hôi sư tôn bị đồ đệ làm thịt trong cuốn tiểu thuyết kia chỉ trùng tên với y thôi sao! Sao lại đến nỗi gặp ác mộng bị đóng trên tường mà thiên đao vạn quả rồi còn sống sờ sờ mà bị bóp chết chứ!
Thẩm Tri Huyền chống khủy tay lên giường muốn ngồi dậy, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Từ từ.
Có gì đó không đúng.
Trên người còn ẩn ẩn đau, một đoạn ký ức bị xem nhẹ gào thét mà tới, đem y cố định tại chỗ — Y đúng thật là đọc cuốn tiểu thuyết kia, nhưng y là xem suốt đêm để xong, căn bản là không có ngủ, sao mà gặp ác mộng được!
Quyển tiên hiệp tu chân tiểu thiết đó đoạn đầu viết vô cùng xuất sắc nhưng kết cục lại dở dang.
Vai chính Yến Cẩn có linh căn tu rất tốt, là thiên tài trời sinh, nhưng mà loại văn này, vai chính thiên tài khi còn nhỏ thường rất thê thảm, đáng thương đến mức lừa của người đọc một lu nước mắt.
Yến Cẩn cũng không ngoại lệ, bất quá hắn sau khi trải qua chuyện bị đồng môn hãm hại, bị sư tôn ghen ghét đoạn tẫn linh căn, trắc trở hoạn nạn thì triệt để hắc hóa.
Hắn trở mặt diệt hết những người từng làm thương tổn hắn, làm sư tôn hắn thiên đao vạn quả sau đó thuận tay bóp chết.
Ngay sau đó là mấy lời giải thích ít ỏi của tác giả —— Sau khi sư tôn của Yến Cẩn chết không bao lâu thì hắn biết được chân tướng, vốn là đã hắc hóa đến mức tâm tư vặn vẹo giờ lại hoàn toàn điên loạn, tự sát —— Toàn văn hoàn —— Thậm chí chân tướng là cái gì cũng không viết ra.
Thẩm Tri Huyền đọc suốt đêm đến cuối cùng lại thấy kết cục một lời khó nói hết như vậy, ngay lập tức như ăn phải đống shit, tức đến mức hít thở không thông.
Sau nửa tiếng đồng hồ gửi tặng tác giả một rương đao cùng với việc lặp đi lặp lại ý niệm "Quên đi", Thẩm Tri Huyền quyết định đi xuống lầu mua bữa sáng cho bình tĩnh một chút, kết quả vừa ra cửa liền phát hiện thang máy hỏng rồi, chỉ có thể đi thang bộ xuống ——
Nhưng y quên mất mình bị tuột huyết áp, một đêm không ngủ mà bụng cũng trống trơn, trước mắt choáng váng một trận, bước đi không vững, hụt một chân, đầu va vào vách tường.
Đã qua thời gian đi làm, hành lang yên tĩnh, không có ai qua lại.
Cú va chạm này của Thẩm Tri Huyền rất nghiêm trọng, máu chảy xuống, thấm ướt áo sơ mi của y, mùi máu tươi xộc lên mũi, y hôn mê, cũng không biết chính mình có kêu tiếng cứu nào không, chỉ gian nan mở mắt, toàn thân đau nhức như bị rút gân lột da, thiên đao vạn quả.
Nháy mắt ánh mắt của y tan rã, một mảng huyết sắc mơ hồ, giống như có người đứng trước mặt y, bóp chặt yết hầu y ——
Thẩm Tri Huyền vội vàng thở dốc, một lời cũng không nói ra được, có lẽ là tia thanh minh cuối cùng trước khi chết, y mơ hồ thấy được người trước mặt...!
Có một đôi con người lạnh băng màu đỏ.
Hồi ức kết thúc.
—— Ngọa tào!
Thẩm Tri Huyền nuốt một ngụm nước miếng, nhéo nhéo yết hầu của mình, xích đồng [2], y thế nào mà lại nghĩ tới cảnh tượng Yến Cảnh giết sư tôn của mình trong nguyên tác chứ?!
[2] Xích đồng: Mắt đỏ, dịch ra thì