Thẩm Tri Huyền cảm thấy mình đang trôi giạt giữa biển sâu tăm tối.
Áp lực nước đè lên người, y khó khăn thở dốc, lòng ngực trống rỗng như bị khoét một lỗ, mỗi một hơi thở đều khiến y đau đớn khôn cùng.
Chịu đựng thêm một lát.
Thẩm Tri Huyền mơ màng nghĩ, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa là qua rồi.
Trong lúc hỗn loạn, y cảm thấy hình như có thứ gì đó kéo tay áo của mình, y vô thức trở tay chạm vào nó, thì chạm vào một bàn tay nhỏ lạnh băng đang túm chặt ống tay áo của y.
Là ai...?
Đau đớn dịu đi đôi chút, y mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, men theo bàn tay nhỏ nhắn, chạm vào thân hình gầy gò —— Ước chừng là một đứa bé khoảng bảy tám tuổi.
Cổ tay của đứa nhỏ gầy như tre, Thẩm tri Huyền nhẹ nhàng nắm lấy nó, cảm nhận mạch đập yếu ớt trên tay, yếu ớt đến độ có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.
Thân thể vẫn còn đang không ngừng rơi xuống, nước biển lạnh lẽo tạo cho người ta áp lực rất lớn.
Thẩm Tri Huyền chịu đựng đau đớn, cố gắng ôm lấy đứa bé, muốn mang hắn bơi lên trên.
Đúng lúc này, một tia sáng xuyên qua nước biển đen ngòm, chiếu vào mặt của đứa nhỏ.
Thẩm Tri Huyền nhìn thoáng qua, lập tức ngây người —— Yến Cẩn?!
Khuôn mặt này rõ ràng là Yến Cẩn —— Không, gương mặt này là Yến Cẩn khi còn nhỏ?
Dưới sự kinh ngạc tột độ, trong chốc lát y quên cả nhúc nhích, đứa bé kia đột nhiên mở mắt, một đôi con ngươi đỏ rực lạnh nhạt nhìn chằm chằm y, bàn tay đang kéo ống tay áo không biết từ khi nào đã lặng lẽ vuốt ve yết hầu của y.
"Sư tôn..."
Giọng nói lạnh lùng lướt qua bên tai, vẻ lãnh đạm vô tình không chút phù hợp với dáng vẻ của đứa trẻ, "...!Cái này coi như là báo đáp đoạn tẫn linh căn ngài ban cho ta."
Trong nháy mắt, Thẩm Tri Huyền như bị sét đánh, cả người lạnh ngắt, môi run rẩy, muốn mở miệng nói gì đó nhưng bàn tay trên cổ đột nhiên dùng sức, không cho y nói chuyện.
Cảnh tượng trong ác mộng bị y suýt chút nữa lãng quên lần nữa ùa về, cổ họng Thẩm Tri Huyền co rút, cảm giác đau nhói nơi lồng ngực cùng với cảm giác khó thở cùng xuất hiện, khiến hai mắt y tối sầm, không thấy rõ gì cả.
"Không...!Không phải..." Y thở hổn hển, chật vật phun ra từng chữ đứt quãng, "Không phải...!Ta...!A!"
"Ào" một tiếng, Thẩm Tri Huyền bị người ôm ra khỏi nước, áp lực quanh thân bỗng biến mất, cổ họng cũng không bị bóp nghẹn nữa, y chật vật nghiêng đầu, sặc ra một ngụm nước máu, một tay túm chặt vạt áo người nọ.
Sương mù mênh mông trước mắt, y thở dốc, ánh mắt tan rã, vừa run rẩy vừa vô ích lập lại một câu:"Không phải ta...!Ta không có..."
Người trong lòng ngực, vừa chật vật lại vừa yếu ớt.
Khung xương Thẩm Tri Huyền mảnh mai, còn có thể chất ăn gì cũng không béo, thiếu niên tựa gậy trúc năm đó cũng đã trở thành thanh niên cường tráng, còn y thì vẫn giữ nguyên thân hình mảnh khảnh như vậy, eo nhỏ đến mức Yến Cẩn chỉ cần dùng một cánh tay đã ôm trọn, nhẹ nhàng bế lên.
Rõ ràng là Thẩm Tri Huyền vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Đầu y vô lực dựa lên vai Yến Cẩn, sắc mặt tái nhợt, thậm chí hắn còn có thể thấy rõ mạch máu xanh nhạt trên làn da của y.
Một tay y túm lấy vạt áo của Yến Cẩn, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Lý y (áo lót) thấm nước, lách tách dán lên người y, bởi vì vừa rồi giãy dụa, vạt áo trước xộc xệch, mơ hồ lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng lồng ngực tựa ngọc.
Yến Cẩn rũ mắt nhìn y, thần sắc khó lường.
Cỏ nhỏ đứng bất động một bên, Yến Cẩn nhìn người trong lòng đủ rồi mới hờ hững liếc nó một cái, cái nhìn lãnh đạm lại lạnh lẽo, đáy mắt còn nhàn nhạt một tia đỏ sậm.
Cỏ nhỏ bị ánh mắt này hù cho nhảy dựng, ngã xuống giả chết.
Yến Cẩn hờ hững ôm người, mặc kệ nó, nhanh chóng rời đi.
Mãi tới khi trở về phòng, Thẩm Tri Huyền vẫn chưa tỉnh lại.
Lần phát bệnh này của y nặng hơn những lần trước, hôn mê tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Một đường gió thổi, màu mắt của Yến Cẩn sớm đã khôi phục lại như cũ, khí tức quanh thân cũng không hung ác nham hiểm như vậy nữa.
Hắn im lặng dùng Thanh Khiết thuật cho Thẩm Tri Huyền, làm khô y phục của y, đắp chăn lên, chăm chú nhìn y một lát rồi mới lặng lẽ rời đi.
Hắn vừa đi, Thẩm Tri Huyền liền mở mắt ra, tuy khuôn mặt vẫn tràn đầy mệt mỏi, nhưng đáy mắt lại rất tỉnh táo, cùng suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu —— Vừa rồi, ở ôn tuyền, Yến Cẩn muốn giết y.
Cảm giác ngạt thở đó, không phải là do tâm bệnh, mà là do Yến Cẩn bóp cổ y!
Cái gọi là "Tiểu Yến Cẩn" có lẽ cũng là do bị bóp cổ mà sinh ra ảo giác.
Thẩm Tri Huyền choáng váng nữa ngày trời, chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
Ba năm, thì ra Yến Cẩn...!Vẫn không thể buông bỏ sao...
Thẩm Tri Huyền theo bản năng phủi tay không làm nữa, nếu Yến Cẩn không thể buông bỏ, vậy thì y làm sao mà trốn đây!
Nhưng đột nhiên y thở dài một hơi —— Nhờ tâm bệnh tái phát, não của y vì chịu phải kích thích, cuối cùng cũng nhớ ra chút chuyện.
Tâm bệnh của y càng kéo dài, thì phát bệnh sẽ càng thường xuyên, cho đến khi cơ thể không chịu được nữa sẽ hoàn toàn bị phế bỏ —— Cái gọi là phế bỏ, chính là bỏ mạng.
Nguyên thân cũng tìm đọc qua các loại cổ tịch (sách cổ), phái vô số người đi dò xét, cuối cùng mới tìm được chút hi vọng mỏng manh.
Vảy giao.
Vảy ngược của giao yêu thượng cổ có thể giúp người chết mọc thịt từ xương, chắc cũng có hiệu quả với tâm bệnh.
Tuy giao yêu dễ tìm, nhưng giao yêu thượng cổ tồn tại lâu như vậy thì hàng trăm hàng ngàn năm chưa từng có ai nghe qua cả!
Nguyên thân hết cách, nhưng thật ra Thẩm Tri Huyền biết ở đâu có vảy giao —— Nguyên tác từng ngắn gọn miêu tả rằng, sau khi Yến Cẩn nhập ma không lâu thì từng đi qua một bí cảnh thượng cổ, ở đây hắn tìm được vảy ngược của giao yêu thượng cổ.
Cái vảy ngược đó được hắn tặng cho một nữ âm tu (?) bị hủy dung mạo, mà sau khi Yến Cẩn thống nhất Ma Đạo, nữ âm tu này liền dứt khoác phản bội sư môn, nương nhờ tìm tới hắn, trở thành thuộc hạ đắc lực của Yến Cẩn.
(?) Mấy cô đừng hỏi vì sao không có chú thích, bởi vì chính bản thân tui cũng không biết nó là gì, search gg cũng không có