Thẩm Tri Huyền nghiêng người dựa vào giường, mắt nhắm lại, như đã ngủ.
Sắc mặt y trắng bệch như giấy, lệ chí nơi khóe mắt lại phá lệ đỏ thẫm.
Vừa rồi bởi vì ho quá kịch liệt mà cổ áo xộc xệch, lộ ra một đoạn xương quai xanh, độ cung tinh xảo, da trắng như sứ.
Cả người y lộ ra vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn không che lấp được xinh đẹp trên người.
Yến Cẩn ngơ ngác đứng cạnh giường, trong chốc lát không dám quấy rầy.
Cổ tay rũ xuống cạnh giường khẽ giật, ngọc xuyến quấn quanh cổ tay chạm vào nhau, phát ra âm thanh rất nhỏ, Yến Cẩn theo bản năng nhìn qua.
Thẩm Tri Huyền vốn đã gầy, lại thêm nhiều ngày lăn lộn, khiến cả người y gầy đi không ít, ngọc xuyến đáng lẽ vừa tay nay lại rộng hơn, trượt xuống mu bàn tay, lộ ra chỗ da thịt vốn đã bị ngọc xuyến che khuất.
Vết sẹo sẫm màu lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
...!Đó là gì?
Trước kia cổ tay Thẩm Tri Huyền từng bị thương? Cho nên mới đeo Ngọc Châu Xuyến Nhi để che lại sao?
Vết sẹo không lộ ra nhiều lắm, nhìn như không có qui luật gì cả, không phải do dao hay kiếm, cũng không biết vì sao lại bị thương, Yến Cẩn chỉ lướt mắt qua rồi không nhìn nữa, quỳ một gối cạnh giường, lẳng lặng nhìn Thẩm Tri Huyền.
Cuối cùng Thẩm Tri Huyền cũng mở mắt, mệt mỏi rũ mắt, liền đối diện với ánh mắt của hắn.
"......"
"......"
Cả hai im lặng trong chốc lát, Thẩm Tri Huyền thở dài trước, hỏi: "Người của Tam Phong tới núi Thí Luyện chưa?"
Yến Cẩn sững sờ trong nháy mắt, chợt hiểu ra ngụ ý của Thẩm Tri Huyền.
Trận pháp mà hắn cải biên ở núi Thí Luyện vẫn chưa khôi phục lại, mà hắn cũng không thể rời đi...!Tam Phong giỏi trận pháp, nếu bọn họ tìm ra được manh mối nào, rồi cẩn thận điều tra xuống dưới...
Sư tôn vừa tỉnh lại, thứ đầu tiên mà y nghĩ tới chính là điều này sao?
Yến Cẩn choáng váng, không trả lời, Thẩm Tri Huyền tưởng hắn đang lo lắng, bèn an ủi: "Đừng lo, nếu có hỏi, thì cứ nói là do ta nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới nghịch.
Không phải chuyện to tát gì, thì Tam Phong cũng không đến mức không cho vi sư mặt mũi."
Y nói một hơi dài, hơi thở liền trở nên dồn dập, ho nhẹ một tiếng, đè cơn ngứa trong cổ họng xuống.
Lần này, tâm bệnh thật sự dày vò y quá tàn nhẫn, so với lần ngâm ôn tuyền còn tàn nhẫn hơn, y tỉnh lại lâu như vậy rồi, thế mà tới giờ vẫn còn khó chịu.
Nếu không phải là vì muốn nhân cơ hội này để trị Yến Cẩn một trận, thì y sớm đã ôm chăn đi ngủ rồi.
Yến Cẩn vừa nghe y ho khan là lập tức căng thẳng, định đứng dậy rót nước cho y.
Thẩm Tri Huyền vừa uống một bụng nước linh đan, bây giờ thật sự không uống thêm được nữa, bèn yếu ớt xua tay, cau mày ho khan hai tiếng rồi mới mệt mỏi nói: "Không muốn uống, ta không sao.
Ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Y không hề đề cập một lời nào về chuyện Yến Cẩn tính kế y trên núi, ngoại trừ mấy câu gánh vác trách nhiệm việc sửa đổi trận pháp, thì cũng không nhiều lời nữa.
Yến Cẩn cảm thấy một cây kim xuyên qua vách tim của hắn, nhói lên, vết thương thì không thấy, chỉ thấy trong tim có cảm giác đau âm ỉ.
Trong chốc lát, hắn cảm thấy mình không có mặt mũi nào nhìn Thẩm Tri Huyền nữa.
Ảo ảnh mà Thẩm Tri Huyền nhìn thấy ở đất trống, nhất định là người rất quan trọng với y, tuy không biết hai người bọn họ đã nói gì, lại khiến cho y kích động như vậy...!Cộng thêm xóc nảy của Truyền tống trận, mới dẫn đến tâm bệnh tái phát.
Đầu sỏ gây tội chính là hắn.
Nếu hắn không tính kế Thẩm Tri Huyền, khiến hai người lạc vào nơi khỉ ho cò gáy đó, chọc y khiến tâm bệnh của y tái phát, thì Thẩm tri Huyền cũng không gặp nhiều chuyện như vậy.
Hôm qua, tứ trưởng lão còn thở dài nói, suýt chút nữa là y đã không qua khỏi —— Từ sau lần phát bệnh ở ôn tuyền, cơ thể của Thẩm Tri Huyền liền không được tốt, ngày thường cẩn thận dùng linh đan dưỡng thân mà còn không khỏe thêm được tí nào, thì nói gì tới mấy ngày phải lăn lộn đủ nơi này, chả khác nào muốn y chết cả.
Nhưng sau khi sư tôn tỉnh lại, y không những không trách hắn, mà còn bảo vệ hắn trước mặt tứ trưởng lão, thậm chí còn thay hắn chịu trách nhiệm, tự mình gánh vác chuyện này.
Mấy ngày này Yến Cẩn vừa hối hận lại hổ thẹn.
Trong đầu toàn là chút máu đỏ tươi dính trên môi Thẩm Tri Huyền.
Khi Truyền Tống trận vừa kết thúc, Thẩm Tri Huyền trong lúc hôn mê đã nôn ra rất nhiều máu, nôn ra liên tục, không dừng lại được, khi ấy tay chân của hắn lạnh ngắt, cũng không quan tâm tới bình tĩnh tự chủ gì, lập tức ôm lấy y, lảo đảo đi Tứ Phong.
Dưới tình huống cấp bách, hắn quên mất mình đã khôi phục linh lực, chỉ dùng hai chân chạy.
Cũng may là chạy được nửa đường thì gặp tứ trưởng lão, tứ trưởng lão thấy tình hình không ổn, vội vàng mang theo hai người chật vật trở về Ngũ Phong, cẩn thận chữa trị, mới kéo người từ lằn ranh sinh tử về được.
Không ai thân cận với Thẩm Tri Huyền, cũng không có ai mà y tin tưởng, nên hắn mới đứng đây trông coi y, mà một lần trông coi này chính là ba ngày không chợp mắt.
Nhưng cho dù hắn có hối hận áy náy thế nào, thì cũng không thể bù đắp những tổn thương mà Thẩm Tri Huyền đã chịu.
"Sư tôn..." Hắn khó khăn lên tiếng, "Xin lỗi..."
—— Hả???
—— Ai nha nha nha, nghe nghe nghe kìa, y vừa nghe được cái gì!
Thẩm Tri Huyền thật sự rất buồn ngủ, y khép hờ mắt, mơ màng sắp ngủ, lúc y sắp ngủ thì bị câu nói này đánh cho tỉnh ngủ.
Y vừa nghe cái gì!
Yến Cẩn nói xin lỗi y!
Thẩm Tri Huyền cảm thấy tỉnh táo hơn không ít, thầm "A" trong lòng một tiếng, cảm thấy đau nhức trên người giảm đi rất nhiều, hận không thể gõ lên trán Yến Cẩn một cái [1], bày tỏ nỗi niềm vui sướng của mình một chút.
[1] Raw ở đây là 爆栗, là hạt dẻ nổ.
Vì tiếng hạt dẻ nổ và tiếng rán hạt dẻ gần giống với tiếng gõ vào đầu nên thường được dùng trong tiểu thuyết.
Đây là hành động thân mật, không gây tổn thương cho đối phương, nhưng nó thân mật như