Ngày cuối cùng của Đại Hội Thí Kiếm, kết thúc qua loa trong cảnh rối loạn.
Thẩm trưởng lão "té xỉu" vừa vặn được đồ đệ đỡ được.
Trước vô số ánh mắt kinh hoàng, Yến Cẩn trực tiếp bế người lên, chỉ để lại một câu "Chuyện của Nghiêm Thâm xin Tông chủ định đoạt", rồi vội vàng rời đi.
Tống Mính tức giận đến mức trực tiếp bẻ gãy góc bàn bên kia.
Trước mắt bao người, hắn chỉ có thể ra lệnh nhốt Nghiêm Thâm vào địa lao của Tông môn, chờ xử lý.
Nhưng dù cho có như vậy, thì Nghiêm Thâm cũng không thể xảy ra "chuyện ngoài ý muốn" được, vì dù sao người cũng là dưới mí mắt của mình, nếu xảy ra chuyện, hắn cũng tránh không được bị người ta đàm tiếu.
Cuộ đời Tống Mính hận nhất là chuyện bị người đàm tiếu, nhất là nói hắn không đủ năng lực, không bằng với người khác.
Hễ nghe thấy được, là hắn sẽ ghi hận trong lòng, sau này tìm cơ hội, lặng lẽ trả thù.
Sau khi giao những việc còn lại cho vài vị trưởng lão xử lý, Tống Mính ôm đầu đang nổi gân xanh, lạnh mặt phất tay áo rời đi —— Không phải là hắn không muốn duy trì hình tượng ổn trọng nhân hậu, mà là hắn sợ nếu ở lâu hơn nữa, hắn sẽ bị chọc tới ói máu!
Loại người như vậy, thì dạy được cái gì cho đồ đệ chứ!
Người cuồng vọng tự đại như Thẩm Tri Huyền, cho dù có dạy dỗ được đồ đệ thì đồ đệ cũng là dạng không coi ai ra gì!
Tống Mính trở về phòng, tức giận đến mức lật bàn, ly vỡ đầy đất, lòng ngực phập phồng, sắc mặt đen như đáy nồi.
Làm sao mà mọi chuyện lại thành thế này chứ?!
Thời điểm danh tiếng của Thẩm Tri Huyền hưng thịnh, hắn chỉ có thể như chuột cống trong bóng tối âm thầm nhìn trộm, khổ vì thực lực chênh lệch mà không thể trù tính, sau này vất vả lắm mới chờ được tới lúc thân thể Thẩm Tri Huyền xảy ra chuyện, hắn nôn nóng chăm chỉ làm việc, gian khổ lắm mới đi đến tình thế bây giờ.
Mấy năm đầu tính toán của hắn tương đối suôn sẻ, dựng cái giá "Tông chủ sư huynh tốt" rất tốt, tuy rằng Thẩm Tri Huyền lãnh đạm với hắn, nhưng hắn thấy mình vẫn có thể kiểm soát được.
Nhưng sau thất bại của Tàng Kiếm Các, hắn liền cảm thấy Thẩm Tri Huyền đang dần trở về bộ dáng trước kia, nhất cử nhất động, mỗi một tiếng cười lời nói, đều cao quý hơn người một bậc!
Ở trước mặt Thẩm Tri Huyền, cho dù hắn là Tông chủ cao quý, dường như cũng thấp hơn y một bậc!
Tống Mính vừa bực lại hận, nước trà đầy đất thấm ướt một góc y bào (áo choàng) của hắn, lạnh như băng, thần sắc của hắn cũng dần âm lãnh (âm u lạnh lẽo).
Từ khi làm những chuyện đó xong, hắn đã không còn đường lui nữa rồi.
Lui tức chết, thua tức vong.
Hắn chỉ còn một đường duy nhất, đó chính là tiếp tục đi về phía trước.
....
Ngũ Phong, trong phòng nhỏ của đỉnh núi.
Ngửi thấy vị đắng quen thuộc, Thẩm Tri Huyền không biết bản thân nên tiếp tục bất tỉnh hay nên "tỉnh" lại.
Nếu tiếp tục bất tỉnh, đồ đệ tri kỉ này của y nhất định sẽ rót hết cả bình nước linh đan kinh khủng kia cho y, còn nếu y "tỉnh" lại, có lẽ Yến Cẩn sẽ khoanh dung một chút, sẽ chỉ cho y uống một nửa thôi.
Đột nhiên Thẩm Tri Huyền nếm được cảm giác tự bê đá đập chân mình, thấp giọng "Ưm" một tiếng, rất biết diễn trò mà khẽ giật bàn tay đặt cạnh giường trước, rồi mới chậm rãi mở mắt ra.
Hàng mi dài run rẩy, đáy mắt ngoài tia mê mang còn có một tầng sương mù.
Ánh mắt Thẩm Tri Huyền trống rỗng trong chốc lát, mới dời đến trên người thiếu niên bên cạnh, "A Cẩn...?"
Vẻ mặt của thanh niên vốn dĩ vừa nghiêm túc lại lo lắng, vừa thấy y tỉnh lại thì lập tức thả lỏng một nửa, lộ ra ý cười mà chính hắn cũng không phát hiện được, tuy rằng ý cười đó lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức không bắt được.
Hắn đặt nước linh đan sang một bên, sau khi đỡ Thẩm Tri Huyền ngồi dậy, thì muốn bưng ly nước tới.
Thẩm Tri Huyền giơ tay, khó khăn lắm mới nắm được cổ tay của hắn, ho nhẹ một tiếng, khàn giọng nói: "Ta không sao, không cần uống."
Động tác của Yến Cẩn dừng lại một chút, quay đầu nhìn lại, hiển nhiên là không quá đồng ý, nhưng Thẩm Tri Huyền kiên định hơn hắn, lắc đầu, híp mắt, bày ra đủ tư thế không muốn uống.
Yến Cẩn không cần cách nào khác, Thẩm Tri Huyền đã tỉnh, hắn cũng không dám cứng rắn đút, chỉ đành hỏi: "Sư tôn, ngài cảm thấy thế nào rồi?"
Trong lòng biết hắn đang hỏi gì, Thẩm Tri Huyền thoáng vận chuyện nội lực một chút.
Trước khi mắc bệnh tim, cảnh giới của nguyên thân đã đến thập giai, linh lực thuần khiết mà mạnh mẽ, bệnh tim chỉ khiến y không thể vận dụng linh lực thường xuyên, chứ không làm tiêu tán linh lực bao năm qua mà y tích lũy.
Lũ ma khí kia bị y dùng linh lực vây trong góc, chậm rãi bào mòn.
Lấy tình huống hiện giờ của Thẩm Tri Huyền, ước chừng cũng phải mài một hai ngày.
Thẩm Tri Huyền lắc đầu, "Không sao."
Y nhìn Yến Cẩn, nhẹ giọng nói: "A Cẩn, có phải ngươi đã sớm biết rồi không?"
—— Sớm đã biết trong người có ma khí, thậm chí còn muốn lợi dụng chuyện ma khí này làm gì đó.
Yến Cẩn mím chặt môi, bỗng chốc im lặng.
"Nghiêm Thâm hãm hại ngươi, ngươi lại không phản bác lấy một câu —— Vì sao?"
Yến Cẩn không thể nói dối Thẩm Tri Huyền, nên chỉ có thể im lặng không nói gì.
Hồi lâu mà không có câu trả lời, Thẩm Tri Huyền thở dài, trong giọng nói có chút thất vọng cùng bất đắc dĩ, dứt khoác nói thay hắn: "Ma khí này ở trong cơ thể ngươi không phải là chuyện của một hai ngày, ngươi nhận thấy có gì đó không ổn, nhưng lại mặc cho nó phát triển...!Có phải là ngươi muốn nhập ma tại đây, phản bội sư môn đúng không? Sau đó đoạn tuyệt quan hệ với vi sư?"
"Sư tôn, ta..." Không biết là chữ nào chọc đau Yến Cẩn, môi hắn mấp máy, gian nan nói: "Ta...!Đệ tử...!Ta không phải..."
Nhưng Thẩm Tri Huyền lại không cho hắn cơ hội giải thích.
Như là nản lòng, cuối cùng phải bỏ cuộc, trên mặt mũi đều là mệt mỏi, nhắm hờ mắt, lẩm bẩm nói: "Ta biết lòng ngươi có chí, muốn rời đi đã lâu.
Cho đến hôm nay, ta cũng không muốn ngăn cản ngươi nữa, qua mấy ngày nữa ngươi thu dọn ổn thỏa, thì tự đi rèn luyện đi."
Đến cả "vi sư" y cũng không nói, lúc lần nữa mở mắt, đáy mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút thở dài.
Thẩm Tri Huyền nói: "Về sau ngươi có còn muốn trở lại hay không, thì tùy vào ngươi vậy."
Đột nhiên hắn mở to mắt, nhất thời không thể tin được những gì mình vừa nghe được.
Hắn hoảng sợ tiến lên phía trước một bước, đầu gối đập vào thành giường, vang lên tiếng "rầm" rất lớn, Thẩm Tri Huyền nghe mau đau dùm hắn, nhưng hắn không hề hay biết, chỉ cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sư tôn, ngài, ngài đây là đang đuổi đệ tử đi sao?"
Giọng điệu vừa lúng túng lại sợ hãi, cực kì giống thú nhỏ bị vứt bỏ.
—— Bé nhím nhỏ sắp cắn câu rồi.
Thẩm Tri Huyền nhịn cười, trên mặt lại tràn đầy bất đắc dĩ cùng phiền muộn, y nhẹ giọng nói: "Trời đất bao la, sợ là ngươi vừa ra ngoài liền sẽ không muốn về nữa.
Nếu ngươi còn muốn quay về, còn muốn nhận ta là sư tôn..."
Thẩm Tri Huyền cố tình dừng một chút, quả nhiên đáy mắt Yến Cẩn lướt qua một tia sáng.
Y dịu dàng cười, thoáng ngồi ngay ngắn, chậm rãi lấy một tấm giấy trong túi trữ vật bên sườn gối ra.
"Nếu ngươi còn muốn nhận ta là sư tôn, thì chi bằng chúng ta kí khế ước này đi."
Ngón tay thon dài kẹp một tờ giấy mỏng như cánh ve, hơi ngả vàng, viền giấy không đều nhau, cũng không biết là tờ giấy này được xé từ nơi nào xuống, cũ nát vô cùng.
Ánh mắt Yến Cẩn chuyển lên tờ giấy, do dự trong chớp mắt, cẩn thẩn nhận lấy.
Tờ giấy này được giữ gìn không được tốt, chữ phía trên đều mờ cả rồi, phải cẩn thận đọc rõ, thì mới biết bên trên viết gì.
"Cái này là ta tình cờ có được.
Ước chừng là khế ước sư đồ, ta nghĩ, nếu người bằng lòng, thì chúng ta liền lập khế ước."
Bởi vì tờ giấy bị thiếu, nên nội dung bên