“Màu đỏ?” Lãnh Ly Tuyên cũng tò mò, y còn chưa bao giờ thấy qua con thỏ màu đỏ.
Y quay đầu theo ánh mắt Nam Cung Thiếu Uyên, nhìn qua, ngay sau đó bỗng nở nụ cười.
“Người cười cái gì?” Nam Cung Thiếu Uyên khó hiểu nhìn y.
Chỉ thấy Lãnh Ly Tuyên nâng má, ánh mắt xoay tròn, sau đó nghiêm túc nói: “Ta cũng chưa từng thấy qua loại thỏ màu lông này, có chút kích động.
”
Dừng một chút, lại nói: “Ờ… Hổng mấy ngươi yên lặng bắt nó, chúng ta mang về nghiên cứu thử xem.
”
Nam Cung Thiếu Uyên chậm rãi đi qua, cẩn thận tới gần: “Cũng được, nhưng mà không biết con thỏ màu đỏ này, có ăn cà rốt hay không, nếu nó không ăn, chúng ta có thể…”
Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên dừng bước, im miệng, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Ly Tuyên, có phải người đã sớm biết, nó chỉ là một gốc cỏ có hình thù kỳ lạ.
”
Lãnh Ly Tuyên cứ như vậy phì cười nhìn hắn, từng bước một, cẩn thận lại cẩn thận chậm rãi tới gần gốc cỏ kia.
Ngay sau đó cười gật gật đầu, nói: “Ừm, ta đã sớm biết.
”
Nam Cung Thiếu Uyên bất đắc dĩ cười cười.
Lãnh Ly Tuyên nhớ tới chuyện buổi sáng bị trêu chọc, lúc này mới bắt được cơ hội trả thù.
Nhìn thấy bộ dạng của Nam Cung Thiếu Uyên, Lãnh Ly Tuyên nói: “Đây là hoa đuôi đỏ, chính là bởi vì nó giống như đuôi thỏ, thường sẽ bị nhầm là một con thỏ có màu lông kỳ lạ.
Nếu ngươi muốn mang nó về cũng được, chỉ là nó… sẽ không thích ăn cà rốt.
”
Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên hai bước đi tới trước mặt Lãnh Ly Tuyên, một tay ôm ngang y.
Lãnh Ly Tuyên không phòng bị, lại xảy ra chuyện đột ngột, kinh hãi thốt lên: “Á, ngươi làm cái gì, mau thả ta xuống!”
Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng cúi đầu tới gần, nhìn chằm chằm y, khẽ nhếch môi: “Biết sai chưa?”
“Ta…” Lãnh Ly Tuyên nhất thời cả người ngơ ngác, ma xui quỷ khiến nói, “Sai rồi.
”
Nam Cung Thiếu Uyên nhếch khóe môi, mắt tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng thả y xuống.
Lãnh Ly Tuyên đáp xuống đất, lại giống như giẫm lên một đóa hoa, nhẹ nhàng lâng lâng, y ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại quần áo.
Lại nhấc mắt lên liền thấy Nam Cung Thiếu Uyên đang chơi đùa với gốc hoa đuôi đỏ kia, còn nói: “Đúng thật rất giống, cho dù là cẩn thận quan sát như vậy, cũng không nhận ra điểm khác nào, trách không được có thể lừa được cặp mắt của ta.
”
Lãnh Ly Tuyên đi tới, nói: “Hoa đuôi đỏ này có thể gặp không thể cầu, chỉ sợ lật hết cả ngọn núi này cũng sẽ không tìm được hai mươi cây.
”
“Vậy ta chính là người hữu duyên kia.
” Nói xong, Nam Cung Thiếu Uyên lại nhìn thoáng qua Lãnh Ly Tuyên, nói, “Có thể gặp được, là may mắn của ta.
”
Lãnh Ly Tuyên bị Nam Cung Thiếu Uyên nhìn chằm chằm như vậy, mặt có hơi nóng lên, y quay mặt lại, chỉ vào xa xa, chuyển đề tài nói: “Nơi đó có một gốc Quân Tử Nhụy.
”
Nói xong, liền vội vàng đi qua đó.
Dưới chân nhất thời không vững, trẹo một chút.
“Ly Tuyên.
” Nam Cung Thiếu Uyên từ phía sau nâng y lên, lo lắng nói: “Người gấp cái gì, nó cũng không chạy mất đâu.
” Nói xong thì muốn cởi giày của y ra.
Lãnh Ly Tuyên ngăn tay hắn lại: “Không có gì đâu, chỉ vấp một cái, quay về rồi xem.
”
Nam Cung Thiếu Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ta ôm người xuống nha.
” Nói xong liền nâng tay.
Lãnh Ly Tuyên nhớ tới thái độ bối rối vừa rồi, vội vàng đáp: “Không, không cần.
”
Nam Cung Thiếu Uyên đứng yên suy tư một lát, trực tiếp ngồi xổm trước người y.
Hắn vỗ vỗ vai mình, nói: “Lên đi.
”
Lãnh Ly Tuyên nhìn bờ vai rộng của hắn, suy nghĩ một lát, đưa tay chậm rãi ôm cổ hắn.
Lưng của hắn so với tưởng tượng còn rắn chắc hơn, làm cho người ta an tâm.
Nam Cung Thiếu Uyên cõng y từ từ đi xuống chân núi.
Hô hấp của Lãnh Ly Tuyên từng chút từng chút phả vào cổ Nam Cung Thiếu Uyên, nhẹ nhàng mà ngứa ngáy.
Nam Cung Thiếu Uyên nhẹ giọng cười một tiếng.
Lãnh Ly Tuyên hỏi: “Sao vậy?”
Nam Cung Thiếu Uyên vừa định mở miệng nói, chợt nhớ tới da mặt y mỏng, nếu thật sự nói ra đoán chừng sẽ không yên ổn để hắn cõng nữa, liền nói: “Không có việc gì, nghĩ cứ như vậy vừa đi vừa ngắm phong cảnh cũng rất tốt.
”
Lãnh Ly Tuyên vừa muốn nói, chợt im miệng, nhíu mày: “Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì?” Nam Cung Thiếu Uyên dừng chân, nghiêng tai lắng nghe.
Một tiếng “cứu mạng” vô lực run rẩy truyền tới.
“Có người cầu cứu.
” Nam Cung Thiếu Uyên nói.
“Ừm.
” Lãnh Ly Tuyên chỉ vào hướng tây nam, “Từ bên kia truyền tới, chúng ta qua đó xem một chút.
”
“Được.
” Nam Cung Thiếu Uyên chậm rãi đi theo âm thanh.
Không thể trách hắn đi chậm, mà là tiếng cầu cứu kia đứt quãng, âm thanh lại nhỏ, nếu muốn tìm được vị trí chính xác, chỉ có thể cẩn thận từ từ tìm kiếm.
“Chắc là ở đây, chỉ là không biết âm thanh phát ra cụ thể ở đâu.
” Lãnh Ly Tuyên nói.
Nam Cung Thiếu Uyên trực tiếp đề cao tiếng nói: “Có người ở không?”
“Có có có có! Ta ở đây! Ta ở đây!!” Giọng nói trong trẻo của một nữ tử truyền tới.
So với tiếng kêu cứu vừa rồi vang dội hơn nhiều.
“Ngươi vẫn còn ở đó chứ? Ta ở đây, cứu ta!” Nữ tử kia nói.
Nam Cung Thiếu Uyên chậm rãi tới gần, lúc này mới phát hiện nàng rơi xuống hố.
Nàng ta thấy được hắn, mừng rỡ nói: “Công tử, cứu cứu ta với! Ta đã ở trong cái hố này hơn nửa ngày rồi!”
Nam Cung Thiếu Uyên buông Lãnh Ly Tuyên xuống, liền tìm một dây leo thả xuống, nói: “Cô nương nắm chặt, ta sẽ cứu cô lên.
”
Nữ tử vội bắt lấy dây leo: “Được.
”
Nam Cung Thiếu Uyên dùng sức kéo lên trên, nử tử kia liền bỗng chốc bay lên, vững vàng rơi xuống đất.
Nữ tử kia từ trên mặt đất bò dậy, phủi phủi rơm rạ dính trên người, hô hấp từng hơi, ngay sau đó nói: “Tiểu nữ Miêu Xuân, cảm ơn công tử ra tay cứu giúp.
”
Dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà, ta chỉ là một tiểu cô nương, huynh cứu người có thể nhẹ nhàng một chút hay không.
”
Miêu Xuân vừa rồi ở trên không trung thét chói tai quả thực có thể phá tan chân trời, không biết còn tưởng rằng là vị cô nương nào đang bị đuổi giết nữa đó.
“Cứu người còn cần chú ý như vậy?” Nam Cung Thiếu Uyên nhíu mày nói.
Miêu Xuân hít sâu một hơi: “Đó là đương nhiên, huynh không thương hương tiếc ngọc, làm sao có