"Thái Thượng Hoàng tứ hôn, hắn không dám ra tay với ta đâu." Động tay với nàng chính là đánh vào mặt Thái Thượng Hoàng.
Lục Minh Châu là người cuồng công việc, tiền đồ đối với hắn rất quan trọng.
Chuyện tứ hôn lần này, hắn đến cả lời từ chối cũng không có, có thể thấy được thái độ của hắn rồi.Sự sợ hãi trên mặt Lục Y vẫn chưa hề biến mất, trái lại còn sợ hơn: "Những người đó nói Lục Minh Châu còn có thú vui thích giết người, thích nhất là ra tay với sai vặt và tỳ nữ, một đao một người."Nàng ấy giơ tay chém xuống như động tác chém đầu, viền mắt cũng đỏ lên, khi làm ra động tác vô cùng tàn nhẫn, vẻ mặt cũng lộ ra sự kinh sợ.
Giang Thanh Ba không nhịn được cười thành tiếng.
Lục Y kìm hai hàng nước mắt nhìn sang.
Nàng lập tức thôi cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc."Lời đồn không thể tin hết được, ít nghe người khác nói bậy đi."Nét sợ hãi vẫn còn trên mặt Lục Y.
Giang Thanh Ba im lặng một lát rồi đảm bảo: "Yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày sẽ không để hắn làm gì các ngươi đâu."Giọt lệ nơi khóe mắt Lục Y rơi xuống.Tiểu thư à, bây giờ người cũng khó bảo toàn cho mình đấy!"Không có tiền đồ, mới nói câu đầu đã khiến ngươi cảm động ch ảy nước mắt rồi hả?"Lục Y: “...”Nàng ấy đang mang theo một gánh nặng mà lẽ ra nàng ấy