Bữa sáng kết thúc, mọi người lục tục rời đi.Giang Thanh Ba ngó lơ ánh mắt lạnh băng của Đan Tuệ Quân, thảnh thơi phe phẩy cây quạt đi sau cùng.
Mới đi đến cửa thì bị Võ An Hầu gọi lại."Sức khỏe con không tốt, về sau miễn thỉnh an, chú ý nghỉ ngơi đi.""Con dâu hiểu rồi ạ."Giang Thanh Ba quy quy củ củ hành lễ một cái rồi rời khỏi Minh Kính Đường.Chuyến này lời thật!"Mẫu thân, phu nhân Tam ca mới cưới xấu thật đấy, còn ham ăn.
Con không thích..."Một giọng nói trẻ con vừa cất lên, chưa nói đến câu sau đã bị bịt miệng.Giang Thanh Ba vừa ra khỏi cửa: ?Ngươi nói bây giờ trông ta khó coi, ta thừa nhận!Nhưng ham ăn là có ý gì? Rõ ràng nàng đang tôn trọng đầu bếp đấy, có hiểu không hả?"Xin tiểu thư bớt giận, nữ tử báo thù một năm không muộn." Hình như Lục Y sợ Giang Thanh Ba quay lại, nàng ấy vội vàng lôi cánh tay nàng đi nhanh ra ngoài.Ha ha, thằng nhóc mập Lục Minh Thần kia, ta nhớ kỹ đệ rồi!_Thu Thủy Uyển.Đám Lục Mai đang sắp xếp của hồi môn của nàng.
Giang Thanh Ba nằm trên ghế dài, chẳng mấy chốc đã thấy buồn ngủ.
Nàng vừa xoay người đổi tư thế thì bắt mặt một đôi mắt u oán."Lục Y, sao ngươi nhìn ta như vậy?""Người vừa gả vào phủ Võ An Hầu được một ngày đã đắc tội với Nhị phu nhân rồi!""Thì có vấn đề gì?" Giang Thanh Ba lơ ngơ chớp