Mấy nô tỳ nghe vậy thì cả kinh, thấy tình hình không ổn, lập tức chạy tới, một người ôm chân, một người ôm eo."Nhị phu nhân bớt giận, tam phu nhân chỉ nói thế thôi chứ trong lòng không nghĩ như thế đâu.""Đúng, đúng, tam phu nhân chỉ nói đùa mà thôi, nhị phu nhân đừng để trong lòng."Giang Thanh Ba phe phẩy chiếc quạt tròn của mình, khi đi ngang qua Đan Tuệ Quân đang chật vật còn dừng lại một chút, nói một cách đầy nghiêm túc: “Nhị tẩu không nên khắt khe quá mức như thế đâu, nhất là trong mối quan hệ giữa bà bà và nhi tức (mẹ chồng, nàng dâu).”Đan Tuệ Quân: ? ? ?Những nô tỳ đang ăn dưa:? ? ?"Giang Thanh Ba…” Trong lòng Đan Tuệ Quân lửa giận đùng đùng, đợi đến khi bà ta phản ứng được phải tìm nàng tính sổ, Giang Thanh Ba đã dẫn theo tỳ nữ đi ra khỏi đại sảnh.
Bà ta nhìn hai nô tỳ thân cận của mình với vẻ mặt tức giận: "Còn ngẩn ngơ ra đấy làm gì, giữ bọn họ lại cho ta."Hai nô tỳ thân cận vừa đi được một bước thì đã bị bà tử trong Minh Kính đường ngăn lại.“Nhị phu nhân, xin người bình tĩnh lại.” Nhóm nô tỳ khống chế Đan Tuệ Quân càng ôm chặt hơn, không dám buông ra.Đan Tuệ Quân không thể không giương mắt nhìn Giang Thanh Ba biến mất trước mặt mình.
Bà ta hít sâu mấy lần, vẫn không nén được lửa giận trong lòng.Hai bên lâm vào bế tắc.
Một khắc sau, những nô tỳ ở Minh Kính đường thấy bà ta