"Cháu trai ghi nhớ." Hai cánh tay đang nắm chặt buông xuống hai bên của Lục Tử Ninh lại thả lỏng.
Sau khi nắm chặt rồi lại thả ra mất hai lần, hắn lại mở miệng nói: "Chuyện lần này là do cháu trai làm sai.""Biết sai thì xem như còn cứu được."Võ An Hầu đưa tay ra hiệu.
Hai thị vệ đứng chờ ở bên khiêng một cái ghế dài đặt xuống giữa nhà.
Hai thị vệ tay cầm gậy yên lặng đứng chờ.Từ năm 8 tuổi trở đi, Lục Tử Ninh chưa từng bị đánh trước mặt mọi người.
Không ngờ sau khi thành hôn, vì Giang Thanh Ba, hắn lại phải chịu cảnh này.
Hắn nắm chặt hai tay, lấy hết dũng khí nằm lên ghế, nhắm mắt che đi cơn căm tức trong lòng mình.
Trong lòng hắn lại càng căm ghét Giang Thanh Ba.Bộp bộp bộp…Chiếc gậy gỗ đánh mạnh lên mông.Đan Tuệ Quân nhìn nhi tử cắn chặt răng chịu đau thì tim thắt lại.
Chiếc khăn lụa trong tay cũng bị vò nhàu đi.
Bà ta muốn cầu xin nhưng nhìn thấy Võ An Hầu đang nhàn nhã ngồi uống trà bên trên, bà ta lại ngập ngừng không dám mở miệng.
Bà ta hoàn toàn căm hận Giang Thanh Ba.
Nếu không vì Giang Thanh Ba già mồm át lẽ phải thì nhi tử của bà ta đã không phải chịu phạt.Sau khi đánh xong 20 trượng, Đan Tuệ Quân chạy tới trước dìu nhi tử đứng dậy.
Thấy nhi tử mặt mày tái mét, hốc mắt bà ta đỏ hoe.
Nhưng bà ta chỉ dám giận chứ không dám nói.
Bà ta không dám nói Võ An Hầu đã sai."Mẫu thân, con không sao." Lục Tử Ninh nhìn Đan Tuệ Quân mỉm cười rồi quay qua nhìn