Giang Thanh Ba nhìn vẻ mặt khó đoán của nàng ấy, cảm giác ham sống ào đến, nàng thu lại vẻ trêu đùa ngồi xuống ngay ngắn, ân cần hỏi: "Đại ca chọc tẩu tức giận à? Lát nữa muội sẽ viết lại chuyện này, chờ phụ thân trở về sẽ đi cáo trạng.""...!Hai người đúng là huynh muội ruột! Ca ca muội cũng nói như thế đấy.""Cái gì, huynh ấy đã nhiêu đó tuổi rồi còn học muội cáo trạng à." Giang Thanh Ba chống nạnh giả vờ tức giận.
Đại ca thật nham hiểm, không ngờ lại đâm một đao từ phía sau lưng muội.
Chung quy lại, vẫn cần phải thanh toán mọi chuyện.
Sau đó, nàng lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Ca ca viết gì về muội thế?""Chàng nói…" Thẩm Kỳ Vân dừng lại, vỗ nhẹ lên vai trái của Giang Thanh Ba: "Xém chút nữa bị muội kéo đi lầm đường lạc lối rồi, chính sự gì đó cũng đều sắp quên hết.""Đại ca chuẩn bị đứng phía sau đâm muội, đây chẳng lẽ không phải chính sự à?""...!Im miệng."Giang Thanh Ba che miệng lại, mắt to chớp chớp, vừa đáng thương vừa oan ức."..." Thẩm Kỳ Vân hít sâu một hơi, mắt nhìn thẳng không nhìn nàng: "Tư tình của Lục Tử Ninh và Lương Nghi Tĩnh đã truyền ra ngoài, danh tiết của muội đã được cứu vãn.
Nhưng Nhị phu nhân Lục gia thật quá đáng, đã giải trừ hôn ước còn mang muội ra nói.
Trắng trợn mà nói muội xấu xí, không xứng với Lục Tử Ninh, còn nói muội giữ chặt lấy Lục Tử Ninh không buông...!Đúng là làm người ta bực bội.""Bọn họ nói