Giang Thanh Ba nhìn vẻ mặt lo sợ của Lục Mai, vỗ tay nàng ấy rồi nói.
"Mấy ngày này ngươi có đi ra ngoài thì tìm cùng bọn Lục Y đi cùng, đừng đi một mình.
Nếu có người tìm ngươi hỏi thăm cái gì thì cứ mạnh dạn đáp lại, đừng sợ.
Nếu Lục Tử Tuệ dám làm thì cũng đừng sợ người khác biết.
Ngươi cứ coi như là xem một vở kịch thôi.
Mọi chuyện đều có ta, đừng sợ.""Đúng, nàng ta dám làm thì cũng đừng sợ bị người khác biết." Lục Y nói."Tiểu thư nói rất đúng, đừng sợ." Lục Tùng."Đã theo tiểu thư nhiều năm như vậy rồi, chuyện gì cũng đã thấy thì sợ gì chứ...!Mọi chuyện đều có tiểu thư chống lưng mà." Lục Trúc.Lục Mai hít sâu, ánh mắt hoảng hốt hoàn toàn biến mất.
Nàng ấy gật đầu lia lịa.
"Phải, có tiểu thư bảo vệ ở phía trước rồi, dù cho là Hầu phủ cũng đừng hòng tự ý lấy mạng của ta.
Đúng vậy không , tiểu thư?""...Nha đầu chết tiệt này, ta thành hộ vệ cho các ngươi à.""Tiểu thư tốt nhất."Giang Thanh Ba nhìn dáng vẻ tươi cười nịnh nọt của nàng ấy mà không kìm được cười.
Nàng vươn ngón tay chọt vào trán của nàng ấy.
"Ở Hầu phủ thì hành động cẩn thận một chút, có một số việc có thể tìm hiểu, cũng có một số việc không thể.""Nô tỳ hiểu."*Đan Tuệ Quân không tìm được tỳ nữ nhìn lén, lại còn bị Giang Thanh Ba khoe khoang nên tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
Sắc mặt bà ta lạnh dần, vẫy tay gọi tới tỳ nữ áo xanh bên cạnh.
"Ngươi chắc chắn là tỳ nữ của Thu Thuỷ Uyển sao?""Nô..
nô tỳ cũng không rõ." Tỳ nữ áo xanh xoắn hai tay vào nhau, lắp bắp mở miệng.
Phát giác ánh mắt lạnh lùng của Đan Tuệ Quân liếc qua, nàng ấy vội vàng nói.
"Nô tỳ chỉ thấy một bóng lưng mặc áo màu xanh biếc, còn cái khác thì không thấy ạ.""Thứ