"Sao họ lại ở đây thế?"Giang Thanh Ba đi theo vào tẩm phòng, rót một ly trà đưa lên: "Bọn họ đến trả nợ thay phụ thân."Khụ khụ ---Sau khi Lục Minh Châu bình tĩnh lại, kinh nạc nhìn về phía Giang Thanh Ba: "Nàng vừa nói gì?""Bọn họ tới trả nợ thay phụ thân."Lục Minh Châu:..."Nghe nói trước đại phòng, nhị phòng đối xử với phu quân rất tệ, mặc dù đại ca không còn nữa, nhưng con cái vẫn còn, cũng là thời điểm đòi lại nợ trước kia." Hai mắt Giang Thanh Ba sáng lên: "Sau này để Lục Tử Ninh làm thuộc hạ cho chàng, chỉ đâu đánh đó, không nghe lời thì gọi về đánh một trận."Lục Minh Châu:..."Bị thương à? Mùi máu nồng thế." Giang Thanh Ba tháo đai lưng của chàng xuống, đi đến phía trước giúp chàng cởi áo choàng, chóp mũi ngửi thấy một mùi máu tươi thoang thoảng.
Nhìn kỹ thì phát hiện trước vạt áo choàng có dính vết bẩn, đột nhiên không dám nhúc nhích nữa, sợ đụng trúng vết thương trên người chàng."Không phải máu của ta." Lục Minh Châu nở nụ cười: "Sáng nay có một phạm nhân bắt cóc cai ngục, ta giết hắn.
Trước bẻ tay, sau đó siết cổ hắn, sau nữa ừm---"Giang Thanh Ba nhét điểm tâm vào miệng chàng, lộ ra một nụ cười không mất vẻ dịu dàng: "Nên tắm rồi, phu quân."Người nam nhân này có sở thích quái dị gì thế này? Mỗi lần đều phải kể chi tiết ra để hù dọa nàng.
Nếu không phải nể tình người này do Thái Thượng Hoàng ban hôn cho, thì chân chàng đã gãy rồi.Lục Minh Châu hơi nhíu mày, nhai điểm tâm, từ từ vào phòng tắm.Mười lăm phút sau, Lục Minh Châu mặc áo trong đi ra, Giang Thanh Ba đưa áo khoác, lại lấy đai lưng mới ra, màu đen với thêu hoa rất sống động."Nhìn xem, có phải rất đẹp không.""Nàng thêu à?" Lục Minh Châu nhướng mày."Oánh tỷ thêu đấy, nàng ấy còn làm một đôi giày cho chàng.
Thay phụ thân trả nợ cũng không phải nói suông, dĩ nhiên muốn làm thật." Giang Thanh Ba ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng: "Phu quân, có phải ta rất thông minh không?"Lục Minh Châu:...Cái từ thông minh này áp dụng đúng hoàn cảnh ghê luôn đó!"Đeo vào, để mọi người nhìn xem.
Đây chính là kết quả của người đại phòng khi đối xử không tốt với chàng."Lục Minh Châu:...Giang Thanh Ba nhìn Lục Minh Châu, nhìn chàng không kháng cự, lập tức tự tay đeo đai lưng lên, lại đưa đôi ủng màu đen đến chân chàng, ngẩng đầu đầy mong đợi nhìn chằm chằm chàng.Cuối cùng Lục Minh Châu cũng mang vào."Ừ, rất vừa vặn."Giang Thanh Ba tiếc nuối thở dài: "Sao mới một lần đã vừa rồi? Chàng nên nói không vừa, thế thì ta lại có thể khi dễ hai tỷ muội đấy, nhìn hai người thống khổ.""...!Nàng rất thích họ?""Thích?" Giang Thanh Ba hừ lạnh: "Mới không thèm