Trong đêm tối, bó đuốc tạo thành con rồng lửa chui vào trong ngõ hẻm.
Giang Thanh Ba đi một đoạn trong hẻm nhỏ chật hẹp, chân loạng choạng, đụng phải tấm lưng của Lục Minh Châu đang đi ở phía trước."Bậc thang ở đây không bằng phẳng, cẩn thận chút." Lục Minh Châu đỡ lấy nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chừng nào ta chưa tới những tên tội phạm kia sẽ không ra tay với Oánh tỷ đâu.""Nha đầu kia là đứa nhát gan." Giang Thanh Ba hít sâu một hơi, nhíu mày lại: "Hình như ta ngửi thấy mùi dầu lửa?"Lục Minh Châu hít sâu một hơi, chân mày hơi nhíu lại: "Hình như là..."Hai người đưa mắt nhìn nhau, vô thức bước nhanh hơn."Theo sát ta."Lục Minh Châu cầm lấy tay Giang Thanh Ba, người phía sau cũng ngoan ngoãn nắm tay chàng.Cả đoàn người dừng lại trong một căn nhà dân bỏ hoang.Lục Minh Châu liếc mắt nhìn ngôi nhà dân đóng kín cửa ở phía trước, chân mày nhíu lại, chàng chưa mở lời, một tên vệ quân đã tiến lên bẩm báo."Đối phương cầm đuốc ở chung một chỗ với hai người làm tin, thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ." Vệ quân nói.Lục Minh Châu ừ một tiếng, leo lên thang trúc dựng sát bên tường.Giang Thanh Ba không thể chờ nữa, vòng qua trước người vệ quân, leo lên một cái thang trúc khác dựng bên cạnh.Hành động của nàng thu hút sự chú ý của tất cả vệ quân, bọn họ lại sợ hãi mà nhìn sang Lục Minh Châu.
Chàng nhìn nàng một cái, cũng không để ý.Tất cả vệ quân: ???Bình tĩnh thế à, đại nhân không bình thường!Giang Thanh Ba không biết gì