"Ngươi gạt ta, mau thả người, nếu không ta sẽ đốt chết bọn họ đấy." Dường như hắn ta cảm thấy dùng lời nói không cảm thấy hoảng sợ, nên lại mang bó đuốc từ cửa bên đi đến."Ta chưa bao giờ bị uy hiếp cả." Lục Minh Châu đưa tay, một tên vệ quân dâng cung tên lên: "Nếu người không hạ thủ, vậy ta sẽ giúp ngươi."Giọng nam thô ráp: ???Giang Thanh Ba chỉ nghĩ Lục Minh Châu nói vậy mà thôi, cho đến khi tiếng xé gió chợt nổi lên, ngay sau đó một tiếng kêu rên vang lên.
Nàng giật mình sững sờ tại chỗ.Nhân vật phản diện có khác, sự dứt khoát này, thủ đoạn này, nàng thích!Giang Thanh Ba nhìn thấy Lục Tử Ninh ngã ngồi dưới đất, thầm thở dài.
Đáng tiếc, mũi tên bắn không đủ chính xác, chỉ bắn trúng bắp đùi của hắn ta.Đáng tiếc ghê, nếu là nàng...À, nàng không kéo nổi dây cung nặng như thế!"Các ngươi làm gì thế?""Buông ta ra.""Buông ta ra."Khi Lục Minh Châu bắn tên thu hút ánh mắt của người bên trong, vệ quân đã lén lẻn vào sân.
Thừa dịp đối phương vẫn đang run sợ, thì đồng loạt bắt người.Chẳng qua bên trong không chỉ có một người mà còn có một người đàn ông thanh tú.Hai mắt hắn ứ máu, hắn trừng mắt nhìn Lục Minh Châu như muốn ăn tươi nuốt sống chàng: "Lục Minh Châu, ngươi là tên nịnh thần, đao phủ, giết hại trương thần, ngươi sẽ chết không toàn thây...!Sớm muộn gì cũng sẽ