[1] Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng ảo hoặc một việc không tưởng không thể thực hiện được của ai đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết “Tiểu sử Nam Kha Thái Thú” của Lý Công Tá Đường triều Trung Hoa thế kỷ 9 công nguyên.Thân thể nóng rực, hô hấp cũng nóng rực.
Cùi chỏ của cậu đặt ngày một bên má, người nóng như lò lửa vậy khiến cô cũng muốn nóng theo luôn.
“Cậu, cậu đứng cho vững…”
Thiệu Hàn Việt không đáp, bỗng đột nhiên đưa tay khoác lên vai của cô. Phó Kim Hủ ngẩng đầu, muốn mượn chút ánh sáng le lói để nhìn sắc mặt cậu, nhưng cậu lại dựa vào quá gần, cho nên không thể thấy được.
Xung quanh đều là hơi thở của cậu, Phó Kim Hủ cảm thấy hô hấp của mình đang dở trở nên khó khăn.
“Thiệu Hàn Việt?” Cô đưa tay định đỡ cậu, đến lúc tay giơ lên rồi lại không biết nên đặt ở đâu.
“Ừ.”
“Cậu sốt rồi.”
“Tôi uống thuốc rồi.” Âm thanh thều thào, khàn khàn.
Phó Kim Hủ nuốt nước miếng, “Nhưng vẫn còn rất nóng.”
“Ừ.”
“Tại sao cậu không gọi người tới, ở nhà một mình thế này nguy hiểm lắm.”
“Gọi ai?”
Phó Kim Hủ khựng người, vấn đề này cô không biết phải đáp sao mới được.
“Được rồi, tôi rất mệt.”
“Hả… Tôi, tôi đỡ cậu lên giường nghỉ ngơi nha.”
“Ừ.”
Nói xong, cậu nghiêng người về phía cô. Lúc này Thiệu Hàn Việt mới đặt hai tay lên vai cô thôi mà cô đã cảm thấy nặng rồi, huống hồ bây giờ sức nặng đã tăng lên nhiều lần.
“… …”
Cả mặt Phó Kim Hủ dán lên người cậu, hơi hơi nghiêng đầu, liền chạm vào phần da thịt trên cổ của cậu.
Muốn đòi mạng mà.
Cô cắn môi, đưa tay ôm lấy eo cậu, “Tôi đỡ được, cậu giữ cho chặt đó.”
Phó Kim Hủ cứ như vậy đỡ cậu, thật vất vả mới tới được mép giường.
Cố gắng đứng vững, sau đó cô từ từ đỡ cậu năm xuống, nhưng không ngờ người trước mặt không thèm nói lời nào, nhanh chóng ngã xuống, lại còn kéo cả cô theo.
“A…”
Cả người Phó Kim Hủ ngã nhào lên người đâu, không biết trán va phải chỗ nào, cộp một tiếng, thật đau.
“Cậu bị làm sao vậy?”
Mặt Phó Kim Hủ như đưa đám, chống người muốn ngồi dậy.
Bởi vì cô đã quen với ánh sáng trong phòng, nên vừa ngửa đầu cô liền chạm tới ánh mặt cậu, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng như nước, vừa như không có gì, lại vừa như có tất cả… Ánh mắt cậu, thật sự rất đẹp.
Phó Kim Hủ sững người một lúc, mãi đến khi người phía dưới không chịu được phải nói: “Sao người cậu mềm nhũn vậy?”
Phó Kim Hủ bừng tỉnh, giờ mới phát hiện ra mình đã nằm rất lâu trên người cậu rồi. Cố hít sâu, cô bị điên rồi vội vàng ngồi dậy từ người cậu, “Tôi đi rót cho cậu ly nước.”
Thiệu Hàn Việt không đáp.
Phó Kim Hủ xuống giường, nhanh chóng mang dép rồi chạy ra khỏi phòng, trên đường không biết va phải cái gì, khẽ a một tiếng. Nhưng cô cũng không dừng lại, kéo cửa phòng xông ra ngoài.
Ánh sáng bên ngoài hắt vào phòng, Thiệu Hàn Việt giơ tay lên che, ánh mắt nhàn nhạt.
Một lúc lâu sau, gò má hơi tái nhợt rồi cuộc đã có sắc hồng, khóe môi hơi nhếch lên thành một nụ cười.
Phó Kim Hủ nấu nước nóng sau đó hâm lại đồ ăn đem từ nhà sang bưng lên.
Cô mở đèn, đặt khay đồ ăn lên đầu giường Thiệu Hàn Việt.
“Cậu chắc chắn là mình đã uống thuốc rồi?”
Thiệu Hàn Việt dựa vào gối, đáp ừ.
“Vậy cả ngày nay cậu ăn cơm chưa?”
Thiệu Hàn Việt: “Chưa.”
“Cậu bị ngốc rồi à, giờ là mấy giờ rồi còn chưa ăn?” Phó Kim Hủ đưa đồ ăn tới, “Vậy cậu ăn mấy món này trước đi, mẹ tôi nấu, ăn ngon lắm đó.”
Thiệu Hàn Việt không có khẩu vị, sau khi uống thuốc, cậu rất muốn ngủ. Nhưng mà lúc này, đột nhiên cậu lại không muốn ngủ.
“Thật ra thì nếu cậu thấy không khỏe có thể gọi điện.” Phó Kim Hủ nghĩ tới tình hình nhà cậu gần đây bỗng cảm thấy đau lòng, mọi người ai ai cũng ăn tết bên người thân, còn cậu chỉ có một mình, thậm chí ốm đến mức như vậy cũng không ai biết.
“Gọi cho cậu?” Thiệu Hàn Việt hỏi.
“Được.” Phó Kim Hủ đưa đũa tới, “Mẹ tôi lúc nào cũng nhắc tới cậu, lại còn bảo tôi đưa đồ ăn sang. Nếu cậu bị bệnh mà không có ai chăm sóc có thể nói với chúng tôi… Này, ăn cơm đi.”
Thiệu Hàn Việt im lặng nhìn cô một lát, sau đó cầm lấy đũa.
Thiệu Hàn Việt cũng không ăn nhiều, Phó Kim Hủ dọn chén bát đưa xuống lầu, ngồi trong phòng khách điện thoại cho Điền Thục Hoa. Điền Thục Hoa nghe Thiệu Hàn Việt bị bệnh, liền dăn Phó Kim Hủ đi nấu cháo cho cậu ăn.
Phó Kim Hủ không thể không có lương tâm cứ để vậy mà đi về, sau khi cô cúp điện thoại, rón rén lên lầu.
Thiệu Hàn Việt không chịu nổi nưa nên đã ngủ rồi, cô vào phòng tắm lấy khăn bông nhúng nước, sau đó xoa lên trán cậu.
“Không phải là cậu rất thông minh sao?” Phó Kim Hủ ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói.
***
Đến giờ ăn tối, cô xuống lầu nấu cháo cho Thiệu Hàn Việt. Cô không có kinh nghiệm chăm sóc người bị bệnh, khi còn bé mỗi lần mẹ cô ốm, cô cũng không biết phải làm thế nào để chăm sóc mẹ.
Lúc Thiệu Hàn Việt dậy đã là sáu giờ tối, cậu vừa ngồi dậy, khăn lông trên trán cũng rớt xuống. Cậu chậm rãi ngồi trên giường, nghĩ tới Phó Kim Hủ.
Trước khi ngủ, cậu nhớ là Phó Kim Hủ vẫn còn ở bên cạnh mình.
Bây giờ đi rồi?
Trong lòng Thiệu Hàn Việt bực bội.
“Thiệu Hàn Việt cậu tỉnh rồi hả?”
Đột nhiên, cửa phòng truyền đến âm thanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của ai đó, cậu ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc áo lông màu trắng đang vô cùng vui vẻ chạy vào.
Thật giống như một luồng ánh sáng, làm chói mắt người khác.
“Tôi còn không biết là có nên múc cháo lên cho cậu không, cậu tỉnh rồi thì thật tốt.”
“Cậu vẫn còn ở đây?”
“Nếu không thì sao?” Phó Kim Hủ cười nói, “Tôi không thể để cậu nằm ở nhà một mình như vậy được? Đây là việc mà bạn cùng bàn không thể làm được.”
Thiệu Hàn Việt hơi móc mỉa: “Vậy tôi có nên cám ơn cậu không?”
“Ấy không cần khách saoa như vậy.” Phó Kim Hủ chân thành nói, “Lần sau giải giúp tôi nhiều đề toán hơn là được.”
Thiệu Hàn Việt khẽ cười, giơ tay vỗ lên đầu cô một cái.
Tóc đều bị làm rối rồi.
Phó Kim Hủ kéo tay cậu ra, trợn mắt nhìn cậu: “Đừng có xoa loạn lên như vậy.”
Thiệu Hàn Việt hiếm khi ngoan ngoan nghe lời nhanh chóng rút tay về như vậy, cứ ngồi nhìn cô, không biết là đang nghĩ gì.
Phó Kim Hủ đứng dậy: “Đừng ngẩn người nữa, nếu cậu ổn hơn rồi thì xuống ăn một ít cháo đi, tôi đi múc ra cho cậu.”
Thiệu Hàn Việt: “Ừ.”
Nhà không có gì để nấu, cho nên Phó Kim Hủ chỉ có thể nấu cháo trắng, sau đó làm thêm một dĩa trứng gà chiên để ăn cùng.
Lúc Thiệu Hàn Việt từ trên lầu đi xuống thì Phó Kim Hủ đang đứng múc cháo trong nồi, cậu đi tới cửa phòng bếp, yên lặng nhìn bóng lưng của cô.
Trong nhà đã bật lò sưởi, cho nên cô không còn mặc áo khoác nữa mà chỉ mặc áo len màu
trắng cùng quần jeans… Tầm mắt nhìn xuống, liền nhìn thấy chiếc quần jeans đang ôm gọn thân hình một cách hoàn hảo, nhỏ nhắn, nhưng so với mặc đồng phục học sinh lại xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Cậu có muốn thêm đường không?” Phó Kim Hủ đột nhiên quay đầu.
Thiệu Hàn Việt mím môi, dời tầm mắt đi nơi khác: “Không muốn.”
“Ò.”
Phó Kim Hủ quay đầu lại, cúi đầu thêm đường vào chén của mình.
Thiệu Hàn Việt lại nhìn bóng lưng của cô mấy giâu, nhớ lại những hình ảnh trong phòng mình lúc nãy. Cậu thừa nhận, là cậu cố ý. Cố ý giả vờ không nhúc nhích nổi, cố ý dựa vào cô.
Thật ra thì, cậu vốn cảm thấy sao cũng được, năm mới cũng được, người nhà cũng được, bị bệnh cũng được, vốn dĩ đã có thói quen sao cũng được. Nhưng lúc nhìn thấy cô xuất hiện, cậu bỗn cảm thấy cái gì cũng không được, thậm chí cậu còn muốn quay lại thời điểm cả người đều cảm thấy khó thở như lúc nãy. Lúc cậu biết có đuổi thì cô cũng không đi, nên không chút do dự kéo người vào…
Nhưng không ai biết, lúc tay cô đặt lên eo của cậu, cậu thật sự rất muốn ôm cô, tốt nhất là ôm thật chặt, khiến cho người hầu nhỏ mãi mãi không thoát ra được.
Tuy muốn vậy, cậu vẫn biết là không thể được.
“Xong rồi, chén này là của cậu.” Phó Kim Hủ bưng chén cháo ra, “Thật ra thì tôi thấy nếu không thêm đường sẽ rất khó ăn đó, cậu không cần thêm thật à?”
“Không cần.”
Thiệu Hàn Việt ngồi xuống ghế, Phó Kim Hủ lại bưng ra thêm một dĩa trứng chiên.
“Trong bếp không có gì để nấu cả, nên tôi chỉ có thể chiên trứng thôi.”
“Ừ.”
Hai người nói xong chuyện này thì đều im lặng, mỗi người cúi đầu ăn không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn xong, nhiệt độ cơ thể Thiệu Hàn Việt đã giảm xuống.
Phó Kim Hủ nhìn cậu tuy hạ sốt, nhưng người vẫn còn uể oải. Giống như bây giờ, cả người nằm ngoài trên ghế salon, vô cùng mệt mỏi.
“Vậy tôi về nhà đây.”
“Ừ.”
Phó Kim Hủ xách hộp giữ nhiệt đi ra.
“Phó Kim Hủ.”
“Hả?’”
“Ngày mai tôi cũng muốn ăn cháo.”
“… Được.”
“Cậu nhớ qua sớm đó.”
Phó Kim Hủ đứng ở cửa, “Không phải cậu đã hạ sốt rồi sao?”
Thiệu Hàn Việt: “Hạ thì hạ rồi, nhưng cậu không nhìn thấy tôi giờ đứng lên cũng không nổi sao. Mới vừa nãy còn nói tình cảm bạn bè ngồi chung bàn với nhau, nhanh như vậy đã quên rồi?”
Phó Kim Hủ liếc nhìn cậu: “Được rồi được rồi, ngày mai tôi sẽ nói với mẹ, để mẹ làm thêm đồ ăn mang qua cho cậu.”
Thiệu Hàn Việt vui vẻ: “Vậy cậu cầm chìa khóa về đi, chỗ kệ dép đó.”
“Ừ.”
“Còn nữa, nhớ cảm ơn mẹ cậu giùm tôi.”
Phó Kim Hủ không quay đầu, chỉ giơ tay lên làm dấu ok.
Sau khi người đi, Thiệu Hàn Việt vén tấm thảm trên người xuống, ngồi dậy. Dù lúc này mặt cậu vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng so với lúc nãy thì đã tốt hơn nhiều.
Điện thoại di động vang lên một tiếng, có tin nhắn đến.
Anh Hàn Việt, ngày mai ra ngoài chơi đi, đi chơi game.Là tin nhắn của Lê Dương Vinh.
Thiệu Hàn Việt không thèm để ý, nhưng một lát sau lại có cuộc gọi tới.
“Sao vậy, tao mới từ quê lên liền rủ mày đi chơi đó, có đi không?”
Thiệu Hàn Việt: “Không đi, bận rồi.”
“Bận gì? Chúc tết?”
“Không, ở nhà.”
“Ở nhà thì có chuyện gì, đi đi, bọn tao cần mày.”
“Không đi.”
“Này này, đừng …”
“Cúp, tao ngủ.”
“Là heo à, mới mấy giờ.”
***
Nghe Lê Dương Vinh mắng xong câu này cậu liền cúp điện thoại, về phòng, Thiệu Hàn Việt nằm trên giường ngẩn người.
Lúc đầu định đi ngủ, nhưng bây giờ trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cậu không ngủ được.
Thiệu Hàn Việt lại lôi điện thoại ra, bấm nút gọi.
“A lô.”
“…”
“Sao vậy?”
“…”
“Thiệu Hàn Việt, không phải là cậu sốt lại đó chứ?”
“Không.”
Phó Kim Hủ thở phào, “Vậy thì tốt, vậy cậu có chuyện gì sao?”
“Tôi…” Thiệu Hàn Việt nhíu mày, suy nghĩ một lát mới nói, “Vẫn chưa làm bài tập nghỉ đông.”
“Cậu không cần nói tôi cũng biết.” Phó Kim Hủ chê cười nói, “Cậu đột nhiên gọi điện thoại để nói chuyện này đó hả, muốn hỏi bài tập hay sao vậy?”
“… Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Hả?”
“Ý tôi là mai cậu hãy mang vở bài tập tới, tất cả.”
“Này, tôi không cho cậu chép đâu…”
Đầu dây bên kia không nói gì, Thiệu Hàn Việt nhanh chóng bấm tắt máy. Cậu nhìn màn hình tối đen, có thể tưởng tượng ra hình ảnh người kia hẳn là đang mắng cậu lười biếng.
Fuck.
Cậu cũng muốn chửi mình.
Lên cơn cái gì vậy? Không có việc gì khác để làm sao? Sao lại nói tới mấy chuyện này?
Thiệu Hàn Việt cảm thấy sợ hãi.
Cậu tức giận đắp chăn, vùi đầu ngủ, chỉ cần ngủ thì sẽ không phải suy nghĩ tới chuyện gì nữa.
Cậu cứ nghĩ là vậy.
Cho đến khi…
Trong mơ là hình ảnh câu đang dây dưa với bóng hình kia.
Thân thể nhỏ bé, không có đồng phục học sinh che chắn, cũng không có quần jeans cản trở.
Hết chương 33