Đầu dây bên kia ngừng một lúc lâu mới dè dặt lên tiếng: “Anh, xảy ra chuyện rồi.” “Ừm.” Phó Quân Thâm thản nhiên: “Tôi cho cậu nói.”
Bốn chữ rất bình thản nhưng lại khiến bên kia như phải chịu áp lực ngàn cân.
“Anh…” Người ở đầu dây bên kia chiếc điện thoại cầm tay kiểu cũ lại rơi vào trầm ngâm một khoảng thời gian dài: “Đã lấy được tất cả dược liệu treo thưởng trên NOK, các anh em cũng đang gửi tới cho anh, nhưng mà…” Ngập ngừng giây lát, người kia nói một cách khó khăn:
“Nhưng lúc qua hải quan, dược liệu của chúng ta bị cướp mất rồi.”
Nghe thấy vậy, lông mi của Phó Quân Thâm khẽ động, giọng điệu chậm rãi: “Tôi biết rồi.”
Phía bên kia không khỏi sững người: “Anh, anh không bất ngờ ạ?”
“Không bất ngờ.” Phó Quân Thẩm tra chìa khóa xe vào ổ, một tay điều khiển vô lăng: “Hình như cậu đã quên mất, tài khoản cậu dùng để treo giải thưởng là của ai.”
Phía bên kia im ắng mất một lúc: “..”
Đúng vậy, đăng ký tài khoản NOK rất dễ dàng, chỉ cần có một chương trình đăng nhập là được. Khu vực ẩn là nơi có vô số đại lão, bọn họ cũng hay ngụp lặn trên diễn đàn. Nhưng muốn khiến những đại lão kia tiếp nhận các nhiệm vụ treo thưởng thì vẫn phải xem ID tài khoản. ID bình thường, các đại lão đều sẽ bỏ qua. Mặc dù trên diễn đàn NOK, thân phận của mỗi thành viên đều được bảo mật nhiều tầng, nhưng dù sao ID cũng không thể đổi. Nhất là ID tài khoản của Phó Quân Thâm, bây giờ vẫn còn đang lủng lẳng trên bảng treo thưởng. Phần thưởng một tỷ đô la Mỹ khiến không ít thợ săn phải thèm nhỏ dãi. Nhưng bảng treo thưởng cũng chứng minh thực lực của người bị treo thưởng, xếp hạng càng cao thì thực lực càng mạnh, có không ít thợ săn cũng nằm trên bảng treo thưởng.
Người thần bí nhất đứng đầu trên bảng treo thưởng chỉ có một cái tên trơ trọi: Thần toàn giả.
Những tài khoản bị treo thưởng trên diễn đàn NOK đã được đánh dấu đỏ, liếc mắt là thấy.
Dược liệu bị cướp chứng tỏ lại có thợ săn ra tay. “Anh, em đã nói từ lâu rồi mà.” Cuối cùng bên kia lại có giọng nói truyền tới, giọng điệu vô cùng chán nản: “Chúng ta nên đổi một tài khoản khác.”
“Không cần.” Phó Quân Thâm cười khẽ: “Đối tài khoản khác thì nhiệm vụ chưa chắc đã có người nhận.”
Biển sâu và sa mạc, cũng chỉ có các thợ săn trong tốp 20 của mỗi bảng mới có thể đi.
Lúc bọn họ nhận nhiệm vụ, ngoại trừ nhìn vào số tiền thưởng thì còn cân nhắc xem có thể mang lại lợi ích nào nữa không.
Nhiệm vụ mà ID phổ thông treo thưởng, cho dù tiền thưởng rất cao, thì về căn bản cũng không thu hút được bọn họ. “Cũng phải.” Đầu dây bên kia lại rơi vào trầm mặc mất một lúc:
“Anh, anh yên tâm, các anh em đã lần theo dấu vết của đối phương rồi, bảo đảm sẽ đưa dược liệu tới nước Hoa mà không mảy may tổn thất gì.”
Thực ra đến bọn họ cũng không biết rốt cuộc Phó Quân Thâm đang ở đâu. Mỗi lần gửi đồ cũng chỉ gửi tới một cửa khẩu nước Hoa gần châu Âu nhất. “Không cần, các cậu cứ theo dõi chặt là được.” Ngón tay Phó Quân Thâm gõ gõ lên vô lăng: “Tôi tự mình đi lấy.”
Trong thư phòng. Phó Minh Thành đang ngồi trên ghế tựa, đầu mày nhíu chặt.
Phó phu nhân gõ gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào: “Minh Thành, hoa quả vừa gọt xong, ăn chút đi.”
Phó Minh Thành ngẩng đầu, sự chú ý của ông ta không nằm trên đĩa hoa quả: “Nó đi rồi?”
“Đi rồi.” Động tác của Phó phu nhân hơi khựng lại, vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Sau khi ông cụ ngủ là nó đi ngay.” “Ông cụ cũng thật là hồ đồ!”
Phó Minh Thành đập mạnh sấp giấy trong tay xuống bàn: “Mấy đứa Nhất Trần không rõ, nhưng lẽ nào bản thân ông cụ không rõ? Lại đem cả Ngự Hương Phường cho nó?”
Ngự Hương Phường là sản nghiệp lớn nhất của Tập đoàn Phó thị, cũng là nhãn hiệu nước hoa trong top 10 của nước Hoa.
Tuy vẫn không so được với những nhãn hiệu xa xỉ của nước ngoài, nhưng đã đủ tư cách chen chân vào tốp 50 doanh nghiệp mạnh nhất toàn quốc rồi.
Nếu cứ thế cho đi Ngự Hương Phường, thì xem như Tập đoàn Phó thị sẽ mất đi một nửa giang sơn. Một cậu ấm ăn chơi đàn đúm, chẳng làm gì nên hồn, dựa vào cái gì mà đòi tiếp quản Ngự Hương Phường? Ông cụ Phó làm như vậy, rõ ràng không để tâm gì tới suy nghĩ và cảm nhận của các con cháu khác trong nhà. “Được rồi, được rồi, Minh Thành, đừng giận nữa.” Phó phu nhân xoa bóp bả vai cho ông ta, dịu giọng khuyên nhủ: “Chẳng phải cuối cùng nó cũng không lấy đó ư? Ông cụ vẫn còn khỏe mạnh, sau này dù thế nào cũng phải cân nhắc tới cả công ty, sẽ không bồng bột như vậy nữa.”
“Không đâu.” Ý trào phúng trong lời nói của Phó Minh Thành càng đậm hơn: “Cứ đụng đến chuyện của nó, là y như rằng ông cụ chứng nhìn thấy gì nữa cả, có mắt như mù.”
Phó phu nhân thở dài: “Ông cụ cũng là vì cảm thấy có lỗi.”
“Bù đắp hai mươi năm đã đủ lắm rồi.” Phó Minh Thành cười lạnh một tiếng: “Thật không biết từ sáng đến tối ông cụ nghĩ cái gì trong đầu nữa.”
“Minh Thành, nhắc đến chuyện này, tôi thấy gần đây ông cụ rất khác thường.” Phó phu nhân nhíu mày: “Ba năm trước, bác sĩ đã nói bệnh tình nguy cấp rồi, vậy mà bây giờ sức khỏe của ông cụ ngược lại còn có chuyển biến tốt.”
Nhưng đối với chuyện này, Phó Minh Thành lại không nghĩ nhiều, nhưng lửa giận thì càng thêm dữ dội: “Bà nghĩ ông cụ cố giữ lại một hơi thở là vì ai? Còn không phải vì Phó Quân Thâm chắc?” Ngừng lại một lát, ông ta dịu giọng xuống: “Nhưng sức khỏe ông cụ cũng yêu quá rồi, chẳng chống chọi được bao lâu nữa, chúng ta phải nhận lúc ông cụ còn khỏe mạnh, kéo sự chú ý của ông cụ lên người Dực Ham.”
Phó phu nhân gật đầu, rồi rời khỏi thư phòng.
Ngày hôm sau, buổi trưa. Doanh Tử Khâm nhìn thấy tin nhắn WeChat Phó Quân Thầm gửi cho mình, đồng tử hơi co lại.
Từ sau khi cô trở nên thân thiết với đám trẻ ngốc lớp A19, số lần anh tìm cô ăn trưa càng lúc càng ít. Dường như chỉ cần có người bầu bạn bên cô là anh đã yên tâm rồi.
Tu Vũ vừa kẻ mắt vừa bỏi “Bổ Doanh trưa nay vẫn đi cắn tin chứ?”
“Không.” Doanh Tử Khâm cầm lấy điện thoại, rồi đứng dậy: “Tôi có hẹn rồi, hôm nay tôi ra ngoài ăn.”
Tu Vũ gật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
Doanh Tử Khâm rời phòng học. Ba phút sau, cô bước ra