Vừa nghe thấy giọng điệu của Doanh Lộ Vi là Lục Chỉ đã hiểu.
Nhà họ Doanh cũng bị che mắt, hoàn toàn không biết gì hết.
Nhưng Lục Chỉ cũng không để ý được nhiều đến vậy, cô ta cuống quýt nói: “Lộ Vi, tôi xin cậu giúp tôi một chuyện, cậu nói đỡ hộ tôi mấy câu trước mặt cháu gái cậu, để con bé chịu nhận tôi vào làm có được không?”
“Tôi thật sự rất cần công việc ở bệnh viện Thiệu Nhân, tôi không về bên Đế đô được nữa rồi, hơn nữa…” “Khoan đã.” Doanh Lộ Vi nhíu mày, cắt ngang lời cô ta: “Cậu đang nói gì thế?”
“Thần y!” Lục Chỉ nói chậm lại: “Doanh Tử Khâm chính là vị thần y mà các cậu đang tìm đấy!”
“Lục Chỉ, cậu biết đùa thật đấy.” Doanh Lộ Vị thoa xong son môi, soi mình trước gương: “Trình độ nó đến đầu, người làm cô như tôi chẳng lẽ lại không biết chắc?”
Trong lời nói còn ẩn chứa ý coi thường: “Cậu thật sự không cần phải đề cao nó đâu, tôi nhớ là chẳng phải cậu cũng rất ghét nó ư? Sao còn nói đỡ giúp nó thế?” “Lộ Vi, là thật đấy!” Lục Chỉ thấy cô ta không tin, càng thêm cuống: “Doanh Tử Khâm thật sự là thần y, tôi đã gặp con bé ở bệnh viện Thiệu Nhân, con bé còn là người phỏng vấn tôi nữa.” Nếu như không phải cô ta tận mắt chứng kiến, thì cô ta cũng không thể nào tin được. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, hiện thực đã tát cho cô ta một cái thật mạnh, khiến cô ta đến giờ vẫn không thể chấp nhận được. Lục Chỉ lại nói: “Lộ Vi, cậu đi cầu xin con bé giúp tôi, có thể không tính toán những chuyện trước đây có được không? Hai người dù sao cũng là người thân, con bé sẽ nể mặt cậu thôi.”
“Được rồi, Lục Chỉ.” Nghe tới đây, Doanh Lộ Vi cuối cùng cũng hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn duy trì giọng điệu dịu dàng: “Tôi phải đi luyện đàn rồi, có chuyện gì đợi sau buổi hòa nhạc của tôi rồi nói tiếp.”
Nói rồi, cũng không đợi Lục Chỉ trả lời, cô ta thẳng tay cúp máy, bật chế độ miễn làm phiền.
“Anh nói xem có nực cười không chứ?” Doanh Lộ Vi vuốt vuốt tóc mai, nhìn sang người quản lý ở bên cạnh: “Không biết có phải là sự nghiệp của Lục Chỉ trắc trở quá hay không mà lại bảo tôi Doanh Tử Khâm là thần y, còn muốn tôi đi cầu xin nó, buồn cười chết mất.”
Nếu Doanh Tử Khâm là thần y, thì sao lại cam tâm tình nguyện đi hiến máu cho cô ta trong cả năm trời như thế?
Người quản lý cũng bật cười: “Cô cháu gái giả đó của cô chỉ là dân tỉnh lẻ, hơn nữa còn là một huyện nghèo, cho dù thật sự biết chút gì về y học thì có lẽ cũng chỉ là mấy bài thuốc dân gian mà thôi.”
“Đúng thế.” Doanh Lộ Vi cười thở dài: “Là cái kiểu mắc bệnh thì ra miếu bốc đất ăn, ăn xong thì chết ấy.”
“Cô đừng để ý mấy chuyện này nữa.” Người quản lý lắc đầu: “Cô cứ chăm sóc lão phu nhân cho tốt, rồi luyện xong mấy bản nhạc sẽ biểu diễn trong buổi hòa nhạc sắp tới, là tiếng tăm sẽ quay lại ngay thôi.”
Cho đến tận bây giờ, ác cảm của cộng đồng mạng với Doanh Lộ Vi vẫn chưa hề thuyên giảm.
Nhắc tới chuyện này, lửa giận trong lòng Doanh Lộ Vi lại bùng lên: “Tôi thật sự không chịu nổi nữa, bản nhạc “Mặt trời và Mặt trăng” thật sự là dành cho người đánh chắc?”
Đến giờ cô ta vẫn chưa thể đánh cả bản nhạc một cách hoàn chỉnh, cũng không biết làm sao mà Vera Holtz lại viết ra được bản nhạc này nữa.
“Nghe những nghệ sĩ dương cầm nước ngoài nói, “Mặt trời và Mặt trăng” thực ra không có nhạc phổ gốc.” Người quản lý nhíu mày: “Cho nên, rất có thể có mấy nốt không đúng.”
Anh ta lại an ủi nói: “Nhưng mà, thời gian đã trôi qua lâu như thế rồi, cũng không ai biết được khúc nhạc khi ấy như thế nào, cô chỉ cần chơi thật giống là được.”
Hiện nay, trên thế giới cũng chỉ có vài nghệ sĩ dương cầm từng biểu diễn “Mặt trời và Mặt trăng”, người nào cũng là nghệ sĩ lớn cấp đại sư.
Những căn cứ vào ghi chép của những người đã từng nghe Vera Holtz biểu diễn, thì vẫn còn kém bản gốc một chút.
“Tôi chỉ sợ đến lúc đó tôi không chơi được thôi.” Doanh Lộ Vi chán nản:
“Nhưng thôi, cứ luyện tập trước đã, đến lúc đó xem có cách nào khác không.” Người quản lý gật đầu: “Tôi đi mua thứ gì đó cho cô ăn.”
Ngày hôm sau, trên diễn đàn trường Thanh Trì đột nhiên xuất hiện một bài đăng.
[Tiêu đề]: Nghe nói, Doanh Tử Khâm và học sinh lớp xuất sắc đã đánh cược với nhau!
[Nội dung]: Chủ thớt có vinh hạnh được chứng kiến một trận cá cược, vì quá kích động nên đặc biệt chạy lên đây chia sẻ với mọi người, nguyên nhân câu chuyện là như thế này.
Bởi vì một nam sinh họ Lục nào đó thầm thương trộm nhớ Chung nữ thần, không thể giương mắt đứng nhìn Doanh Tử Khâm bắt nạt Chung nữ thần.
Vì hồng nhan mà bừng bừng lửa giận, nam sinh này đánh cược nói nếu trong kỳ thi giữa kỳ lần này, Doanh Tử Khâm có một môn đạt, thì vị tráng sĩ ấy sẽ tường thuật trực tiếp cảnh mình ăn vàng đất, còn không thì sau này Doanh Tử Khâm không được bắt nạt Chung nữ thần nữa, còn phải xin lỗi Chung nữ thần ngay trước mặt quần chúng nhân dân, Các huynh đài đoán xem, kèo này ai ăn? Chẳng mấy chốc, bài đăng này đã được đẩy lên vị trí đầu tiên trang nhất.
[Lầu 2]: Cái này còn phải hỏi? Chắc chắn cậu ta không đạt môn nào đầu, tôi có nghe nói rồi, bọn họ dùng đề thi lớp xuất sắc để cược, đề thi của lớp xuất sắc khó như thế nào, chắc không cần tôi phải nói nữa đầu nhỉ?
[Lầu 3]: Khó vượt khung, tôi đưa cho anh tôi làm, anh tôi là sinh viên đại học, còn học kỹ sư nhé, mà còn làm không xong, thì Doanh Tử Khâm à? Thôi quên đi.
[Lầu 147]: Tôi cược Doanh Tử Khâm có thể đạt, bởi vì tôi rất muốn xem nam sinh họ Lục kia livestream ăn cứt.
[Lầu 148]: Lầu trên, +1.
[Lầu 359]: Anh đây cạp màn hình rồi nha, giờ ngồi đợi kết quả nữa thôi,