Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 107


trước sau

Giọng cô luôn nhạt nhẽo, ngữ điệu cũng không lên xuống gì.


Lạnh lẽo, buồn tẻ tựa như mây mù bay theo làn gió.


Nhưng bốn chữ cô vừa nói lại khiến không khí ngưng lại một khoảnh khắc.


Giang Nhiên ngẩn người: “Sao cậu…” Cậu ta không nói với ai chuyện mình tham gia boxing chợ đen.


Với lại, người thường không biết và cũng không đến khu chợ ngầm này, nhất là nữ sinh.


Đương nhiên Tu Vũ là một ngoại lệ. Cô ấy thường xuyên đến đây để đua xe.


Doanh Tử Khâm không trả lời cậu ta, mà nhắc lại một lần nữa: “Xuống đi.”


Hai chữ ấy không cho phép ai nghi ngờ. Lần này Giang Nhiên chắc chắn cô đang nói chuyện với cậu ta. Nếu là ngày thường thì cậu ta sẽ nổi cáu nhưng bây giờ… Cậu ta nhìn cái chân bị quấn thành bánh chưng của mình, tức giận mà đấm vào tường, đen mặt nhặt gậy chống lên rồi đứng sang bên cạnh.


Giang Nhiên cũng không kịp hỏi rõ xem rốt cuộc tại sao Doanh Tử Khâm lại biết mình ở đây. Cậu ta ngập ngừng giây lát rồi mới nói:


“Chúng không phải tay boxing bình thường, chúng cũng khá lợi hại đấy. Nếu không, cậu vẫn nên.”


Doanh Tử Khâm không quay đầu: “Xuống rồi thì im lặng đi.”


Giang Nhiên lập tức không nói gì nữa những sắc mặt cậu ta càng sầm sì hơn. Cậu ta nhớ đến lần giao đấu thứ hai với Doanh Tử Khâm, cậu ta bị dần ra bã.


Dù cậu ta đã nghiêm túc đối phó rồi nhưng vẫn không thể tìm được cơ hội đánh trả.


Hình như không có gì đáng lo thì phải.


Nhưng Giang Nhiên không thể hiểu nổi, tại sao một cô gái lại có thể bộc phát ra sức mạnh lớn đến vậy?


Thậm chí cậu ta còn có thể chắc chắn, dù có dùng nội tình thì e rằng cậu ta vẫn không phải là đối thủ của Doanh Tử Khâm.


“Ừm thì…” Làm thế nào Giang Nhiên cũng không thể nói ra được chữ “bố”: “Cảm ơn nhé b… Doanh…”


“Giữ lại đi.” Giang Nhiên xắn tay áo lên, lạnh nhạt nói: “Để lát nữa rồi gọi.”


Giang Nhiên: “…”


Không.


Thực ra cậu ta không muốn gọi đầu. Bên kia, cuối cùng chàng trai cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.


“Tiểu thiếu gia, cậu đúng là vô dụng.” Anh ta lắc đầu: “Đánh nhau thôi mà, lại còn dẫn bạn gái đến nữa.” Giang Nhiên liếc anh ta một cái, không giận mà còn cười: “Tốt nhất là trước khi nói thì anh động não một chút, nếu không lát nữa nó sẽ bay mất đấy.”


Bạn gái?


Cậu ta dám à?


Đây là bố của cả lớp cậu ta, “bố” theo kiểu được cung phụng ấy. Cậu ta còn chưa ăn gan hùm đầu.


“Đến giờ mà vẫn còn cứng miệng à?” Chàng trai cũng cười. Anh ta lắc đầu: “Đánh thay mà thôi. Tuy nhiên đánh thay cũng có quy tắc của đánh thay.”


Anh ta chỉ vào tờ giấy đã ố vàng trên tường: “Thấy chưa? Đánh thay gấp sáu lần đánh thường.”


Lúc ấy Giang Nhiên hẹn đánh ba người, Doanh Tử Khâm đánh thay cậu ta thì phải đánh bại được 18 người. “Vớ vẩn!” Giang Nhiên bốc hỏa:


“Móc đầu ra quy tắc vớ vẩn này thế? Các người cố ý.”


Chàng trai lắc đầu: “Tiểu thiếu gia, cậu vẫn chưa hiểu quy củ rồi. Ngây thơ thế này thì đến đây làm gì?”


Boxing chợ đen không coi trọng quy tắc, những người ở đây nói chuyện bằng nắm đấm.


Doanh Tử Khâm liếc nhìn Giang Nhiên đang nổi khùng như một con sư tử con. Không chỉ là một đứa nhóc ngốc nghếch mà còn là tên nhóc trẻ trâu chưa trưởng thành. “Có điều, nể tình bạn gái cậu đánh thay cậu, chúng tôi không bắt cô ấy đánh hết một lượt.” Chàng trai cười khẽ:


“Mỗi lần đánh một người là được ”


“Không cần.” Vẻ mặt Doanh Tử Khâm rất lạnh nhạt. Cô đi đến sàn đấu:


“Xông vào hết đi, tôi không có thời gian.”


Câu nói ấy khiến cho cá sàn đấu boxing rơi vào yên lặng.


Giang Nhiên trầm mặc mấy giây, ngoáy ngoáy lỗ tai để xác nhận xem có phải mình nghe lầm hay không.


“Được, dũng cảm đấy.” Sau một lúc ngẩn người, chàng trai vẫy vẫy tay, cười lạnh: “Vậy cùng nhau lên đi. Đến lúc ấy thì đừng có mà kêu đau đấy.”


Mười tám người lần lượt lên sàn đấu còn cô gái thì đứng ở giữa sàn đấu.


Thân hình cô gái mảnh mai, tựa như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.


Còn xung quanh cô là 18 người đàn ông trưởng thành, người nào người nấy cũng cao lớn, lực lưỡng và vạm vỡ. “Tiểu thiếu gia, cậu cũng vô tư thật.” Chàng trai cười: “Lát nữa bạn gái cậu sẽ đổ máu đấy.”


Giang Nhiên không nói gì. Cậu ta nhìn chằm chằm vào sàn đấu mà thấp thỏm trong lòng. Mười tám người đấy, đánh được không?


Đây không phải là trận đấu bình thường mà đây là trận đấu đặt cược cả mạng sống của mình. “Tiểu thiếu gia, giờ cậu vẫn còn cơ hội lựa chọn.”


Chàng trai lại cười nhạo: “Chẳng lẽ một cánh tay của cậu…”


Đột nhiên lời nói của anh ta bị kẹt lại ở trong họng.


Cô gái không nhìn những tay đấm trên sàn, cổ tay mượn lực chống trên mặt đất, đột nhiên nhảy lên.


Lên gối với người đang đứng trước mặt cô!


“Rắc!”


Tiếng gãy xương giòn tan vang lên, xương ức của người trước mặt cô vỡ vụn trong nháy mắt rồi ngã gục xuống.


Không cho bất kỳ ai thời gian để phản ứng, Doanh Tử Khâm hơi nghiêng đầu, cong cùi chỏ. “Bốp!”


Một củ móc tung ra, đánh ngã người bên phải.


Đồng thời khi tung ra cú móc này, cô lại một lần nữa lên gối, nhanh như cắt mà đánh gãy cánh tay của một tay đấm khác.


Cô gái không dùng bao nhiêu sức lực nhưng mỗi động tác đều vô cùng chuẩn xác.


Tựa như biết được giây tiếp theo, đối thủ muốn làm gì, khiến người ta không thể né tránh được.


Cô giống như một con dao sắc bén, di chuyển trong lòng địch.


Mỗi lần rơi xuống đều là một lần càn quét.


Đây rõ ràng là một trận đấu đơn tàn bạo, vô nhân tính. Nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đẹp. Cái đẹp có thể giết chết người, khiến người xem phải hãi hùng khiếp vía.


Nụ cười của chàng trai phụ trách quản lý boxing chợ đen cứng lại. Anh ta không thể tin được mà nhìn từng tay đấm ngã xuống, nhìn đến phát ngốc. Cuối cùng anh ta cũng không kiềm chế được nỗi sợ trong lòng, chạy như điên ra ngoài.


Anh ta hoảng loạn rút điện thoại ra gọi: “Alo, đã xảy ra chuyện rồi!”


Giang Nhiên cũng sững sờ: “ ”


Đây là cách đánh gì vậy?


Giang Nhiên tập võ từ nhỏ, không phải là kẻ tay ngang, nên ánh mắt của cậu ta cũng vô cùng chuẩn.


Cậu ta tự nhiên có thể nhìn ra, lối đánh của Doanh Tử Khâm không thuộc bất kỳ lối đánh tự

do và đấu đối kháng nào.


Nhưng lại khiến cậu ta cảm thấy vô cùng quen thuộc. Giang Nhiên nhíu mày nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra mình đã từng đọc về nó ở trong một cuốn sách.


Chính xác mà nói thì mỗi người luyện cổ võ đều phải đọc cuốn sách này.


Vì cuốn sách này là nguồn gốc của cổ võ nước Hoa.


Ghi chép lại hình thái của cổ võ từ thuở xa xưa nhất và những chiêu thức không cần dùng nội kình cũng có thể phát huy được sức mạnh của cổ võ giá.


Dù sao thì nội hình giống như nội lực của các cao thủ võ lâm trong phim, sẽ có lúc bị tiêu hao sạch sẽ. Đến nay, nguồn gốc của cổ võ vẫn còn là một câu hỏi chưa có lời giải. Lịch sử của nó cũng không dài, chỉ ngắn ngủi chưa đến 400 năm mà thôi.


Thế kỷ 19 mới là thời kỳ huy hoàng nhất của cổ võ.


Tiếc rằng bây giờ càng ngày càng suy tàn, người thích hợp tu luyện cổ võ cũng càng ngày càng ít.


Cậu ta là vì cố gồng để luyện, thế nên nội kình trong người cậu ta mới náo loạn không yên.


Nhưng nếu được cổ võ giả chân chính dạy và hướng dẫn thì tình trạng này sẽ không xảy ra.


Nhưng giới cổ võ, bây giờ đã không thể tìm được.


Giang Nhiên gõ gõ đầu.


Cậu ta đúng là u mê rồi, vậy mà lại liên hệ bố Doanh của lớp họ với nguồn gốc của cổ võ. Dù tuổi thọ của cổ võ giả dài hơn người thường thì người sáng tạo ra cổ võ cũng đã qua đời từ lâu rồi. Giang Nhiên ngẩng đầu, tiếp tục nhìn lên sàn đấu.


Nhưng cậu ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì mười tám người kia đã nắm bò dưới sàn, không ngừng co giật, thậm chí có vài người đã hôn mê bất tỉnh.


Doanh Tử Khâm nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất.


Cô đi qua cầm cốc trà sữa đặt dưới đất lên, sờ sờ vào thân cốc.


Ừ, rất tốt, còn nóng.


Không cần bỏ tiền ra mua cốc khác.


Cắm ống hút vào, Doanh Tử Khâm đi ra ngoài.


Cô đến trong lặng lẽ, âm thầm và cũng rời đi trong âm thầm, lặng lẽ.


“Đợi đã!” Giang Nhiên chống gậy, nhảy lò cò tiến lên: “Đợi tối với bố Doanh!”


Vừa hô lên danh xưng này, cậu ta chỉ muốn và cho mình một cái.


Cái miệng hèn kém này.


Doanh Tử Khâm dừng lại, liếc cậu ta một cái: “Đến thế nào thì về như thể đi.”


Nói rồi cô đi luôn, bỏ lại Giang Nhiên.


Lạnh lùng lại vô tình, giống như bổ Doanh không phải đến là để cứu con trai vậy.


Giang Nhiên: “…”


Cậu ta chỉ đành kẻo lê cái chân được bọc kín mít như bánh chưng đi đến bên ngoài chợ ngầm và gọi một chiếc taxi.


Khi Giang Nhiên trở về bệnh viện thì phòng bệnh đã xuất hiện thêm một người.


Cổ họng cậu ta như co lại: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Giang Hòa Bình đặt cuốn tạp chí thời trang trong tay xuống, mỉm cười nói: “Đến xem con chết thế nào.” Giang Nhiên đen mặt: “Mẹ!” “Tiếc quá.” Giang Họa Bình nhẹ nhàng than thở: “Mẹ vốn dĩ có thể tận hưởng cuộc sống hai người với bố con, vậy mà lại lòi ra cái bóng đèn là con.”


Giang Nhiên ngậm miệng.


Cậu ta có thể chắc chắn, mẹ cậu ta đã biết chuyện boxing chợ đen.


Không đánh cậu ta một trận đã là kìm nén lắm rồi.


“Qua đây, ngoan ngoãn nằm trên giường cho mẹ.” Giang Họa Bình véo tại Giang Nhiên, ném thắng cậu ta lên giường: “Nếu còn chạy lung tung lúc bị thương thì đừng trách mẹ.”


Giang Nhiên kêu rên một tiếng: “Mẹ, mẹ nhẹ tay chút, đau quá.” “Đau là đúng rồi.” Giang Họa Bình buông tay ra, khoanh tay trước ngực: “Để con nhớ kỹ, nếu không được thì mẹ sẽ cưa cái chân này đi cho con.”


Giang Nhiên trùm chăn, từ chối nói chuyện với Giang phu nhân. “Nhớ uống thuốc đấy.” Giang Hòa Bình ra ngoài rồi đóng cửa.


Bà nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó vẫn gọi điện thoại về Để đô.


Sau khi Doanh Tử Khâm rời khỏi khu chợ ngầm thì đến ngay bệnh viện Thiệu Nhân.


Sau khi có bác sĩ mới, bệnh nhân đến bệnh viện Thiệu Nhân đã đồng hơn.


Thu nhập mỗi ngày cũng tăng lên, gần như có thể đuổi kịp bệnh viện Số 1 thành phố Hộ rồi. “Cô Doanh, may mà có cô.” Viện trưởng thật lòng kính phục cô gái trước mặt: “Tư liệu có để lại thực sự đã giúp chúng tôi rất nhiều.”


Viện trưởng cũng rất khiêm tốn học tập, càng học ông lại càng ngạc nhiên.


Thực sự không thể tin nổi, cô gái còn trẻ thể này mà hiểu biết trong lĩnh vực y thuật của cô lại vượt xa những tiền bối lớn tuổi như họ.


Hơn nữa, cô cũng không giấu giếm mà trực tiếp chia sẻ với mọi người.


Có điều nghĩ lại cũng đúng thôi.


Họ có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp y thuật của cô Doanh.


Thậm chí Kim Châm Độ Huyệt có giáo trình rồi mà họ vẫn không học được.


Doanh Tử Khâm gật đầu: “Có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi.”


“Được, một lần nữa cảm ơn cô Doanh.” Viện trưởng còn định nói thêm gì nữa thì lúc này, cửa bị gõ vang. Có tiếng ho vang lên, trống rỗng và trong trẻo.


“Xin hỏi, thần y ở đây ư?” Doanh Tử Khâm quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện