Trước giờ Hạ Tuần luôn làm việc theo đúng chức trách, cẩn thận tỉ mỉ.
Lúc dạy dỗ học sinh cũng yêu cầu các học sinh phải có chí cầu tiến, nghiêm túc cần cù, nên anh ta tuyệt đối không cho phép học sinh mất tập trung trong giờ học của mình, càng đừng nói đến chuyện ngủ gật trên lớp học.
Chuyện quan trọng như thi cử mà viết bừa như thế à? Vậy còn tham gia thi làm gì? Lãng phí thời gian của tất cả mọi người.
Anh ta cứ tưởng Doanh Tử Khâm lựa chọn tham gia kỳ thi với đề của lớp xuất sắc là vì thật lòng muốn hối cải. Xem ra chỉ là làm màu thôi, dù sao cũng thi không ra gì, đến lúc đó còn có thể ra ngoài khoe khoang là mình đã từng thi đề của lớp xuất sắc.
Vẻ mặt Hạ Tuần vô cùng lạnh lùng, cũng chẳng thèm nhìn Doanh Tử Khâm lấy một cái, nhưng anh ta vừa mới đưa tay ra, còn chưa kịp chạm tới góc của tờ giấy thi.
“Bốp!”
Chiếc bàn rung lắc, đập thẳng vào đùi của anh ta. Chỉ nghe mỗi âm thanh thôi đã biết là lực rất mạnh. Cơn đau mãnh liệt ập đến khiến Hạ Tuần phải khom người. Anh ta lảo đảo lùi về sau mấy bước, nếu không nhờ phía sau có bàn đỡ lấy người anh ta thì đến cả sức để đứng anh ta cũng chẳng có.
Tiếng động này khiến các học sinh xung quanh sợ giật nảy mình, đặc biệt là học sinh đang ngồi ở chiếc bàn mà Hạ Tuần tựa vào. Cậu ta hoảng hồn đánh rơi cả chiếc bút trong tay, ngòi bút còn quẹt một đường rất dài trên mặt giấy.
Tất cả các học sinh trong lớp đều nhìn về phía đó, vừa kinh ngạc lại vừa ngỡ ngàng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Giáo viên coi thi còn lại vẫn đang dán mã vạch cho các học sinh cũng bị kinh động.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên, đôi mắt và gương mặt lạnh lẽo tựa tuyết, trông cứ như thể có một cơn gió lạnh hóa thành những con dao cuồn cuộn thổi tới làm cho cả phòng học đột ngột bước vào tiết trời buốt giá. Ngay sau đó, các học sinh trong lớp xuất sắc nghe giọng nói lạnh lùng, không cảm xúc của cô gái vang lên: “Đầu óc không dùng được thì tôi có thể lấy ra giùm thấy.”
Chỉ một câu nói đã khiến cả phòng học lặng ngắt như tờ.
Chung Tri Vãn vô cùng ngạc nhiên. Doanh Tử Khâm điên rồi ư? Sao lại dám nói những lời đó với Hạ Tuần? Lẽ nào nó không biết Hạ Tuần tốt nghiệp từ trường Đại học Norton à?
Cho dù công tác ở bất cứ ngành nghề nào, sinh viên của Đại học Norton đều là người xuất sắc, không ai muốn đắc tội bọn họ cả. Dù gì thì danh tiếng của Đại học Norton thật sự rất vang dội.
Mấy năm nay, trường trung học phổ thông Thanh Trí cũng chỉ chiêu mộ được một sinh viên từ Đại học Norton là Hạ Tuần thôi nên đương nhiên mọi việc đều nghe theo ý anh ta. Đến cả thầy hiệu trưởng, trong mọi việc cũng phải đặt suy nghĩ của Hạ Tuân lên hàng đầu, những người khác đều xếp sau.
Trong hai năm đến trường Thanh Trí, mọi việc của Hạ Tuần đều xuôi chèo mát mái, thật sự chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, càng không có chuyện bị chống đối như bây giờ.
Anh ta hít một hơi thật sâu, ngọn lửa giận bùng lên trong con người bên dưới cặp kính gọng vàng. Doanh Tử Khâm lại chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái. Cô đứng dậy, lấy giấy thi và đề thi của mình rồi bước thẳng ra khỏi phòng thi, nhanh đến mức giáo viên coi thi còn lại cũng chẳng kịp ngăn cản.
Ông chỉ nhìn Hạ Tuần một cái: “Thầy Hạ, chuyện gì thế? Sao thầy lại xung đột với học sinh ngay trong phòng thi như vậy được?”
Để các học sinh được yên tĩnh làm bài, lúc đi đứng bọn họ đều không dám phát ra tiếng động. Hạ Tuần không nói gì, chỉ lạnh nhạt đáp lời:
“Thầy Lý, thầy đừng quan tâm đến chuyện này.”
Anh ta muốn chống bàn đứng dậy nhưng lại phát hiện cơn đau ở đùi càng dữ dội hơn. Nếu không phải vẫn còn cảm giác thì anh ta đã tưởng rằng chân mình bị bẻ gãy rồi, thậm chí trên người anh ta vẫn còn một số chỗ cũng đang đau âm ỉ.
Hạ Tuần chậm rãi thở ra một hơi, vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn. Tính tình nóng nảy như vậy, sau này cũng không đi được đường dài. Anh ta không cần phải chỉ dạy, nhắc nhở thêm gì nữa, chỉ lãng phí thời gian của anh ta thôi.
Giáo viên coi thi còn lại vừa sốt ruột vừa bực tức: “Thầy Hạ, có ân oán cá nhân gì thầy không thể giải quyết riêng tư được à?” Ánh mắt Hạ Tuần lại càng lạnh thêm: “Thầy Lý nghĩ rằng tôi làm thế là vì ân oán cá nhân ư?”
“Chứ không thì vì cái gì?” Giáo viên coi thi tức giận đến mức buồn cười:
“Lẽ nào là vì em học sinh kia chủ động chọc giận thầy ư?”
Hạ Tuần mím môi, không nói gì. Đương nhiên Doanh Tử Khâm không chủ động trêu chọc anh ta nhưng anh ta không thể nhìn nổi những hành động tùy ý và không nghiêm túc của cô.
Hạ Tuần chẳng giải thích thêm nữa. Dù sao Doanh Tử Khâm cũng đã biết điều rời khỏi phòng thi rồi, kết quả chẳng có gì khác nhau cả.
Chung Tri Vãn thôi không nhìn nữa mà tập trung vào giấy thi thi, ý cười trong đôi mắt lại không thể nào che giấu nổi. Cô ta đã biết là với thái độ thi cử như vậy thì sớm muộn gì Doanh Tử Khâm cũng sẽ xung đột với Hạ Tuần. Trong bài thi tổ hợp môn tự nhiên, mỗi phút mỗi giây đều không được phép lãng phí, Doanh Tử Khâm lại giận dỗi bỏ đi, bài thi môn này xem như bỏ không.
Tuy nhiên còn chẳng tới ba phút, cô gái đã quay lại. Có điều cô không quay lại một mình, phía sau cô là chủ nhiệm giáo vụ đang vội vã chạy tới.
Vừa bước vào, chủ nhiệm giáo vụ đã sa sầm nét mặt: “Thầy Hạ, thầy có ý gì hả?”
Hạ Tuần ngẩn người, cau mày nói: “Có chuyện gì?” “Thầy tự tiện giật bài thi của thí sinh đi mà còn hỏi có chuyện gì à?” Giọng nói của chủ nhiệm giáo vụ trở nên lạnh lẽo: “Thầy đừng nói với tôi là thầy không muốn để cho em Doanh Tử Khâm thi nhé?” “Đúng vậy.” Hạ Tuần cũng chẳng phủ nhận: “Em ấy không nghiêm túc làm bài, nguệch