Đó là Doanh Tử Khâm vội vàng chạy đến.
Tóc tai cô hơi loạn, dán vào da, nhưng dù thế vẫn không thể che lấp được sự cao quý tỏa ra từ trong xương cốt. Cảm giác này khiến người ta như trở về châu u thời trung cổ, đối mặt với những quý tộc từng được học lễ nghi cung đình.
Cằm cô gái nâng lên, hướng về phía phòng phẫu thuật, giọng nói lạnh nhạt: “Còn đang ở bên trong?”
Rõ ràng là một câu hỏi nhưng lại rất khẳng định.
Chàng trai còn đang sững sờ, vô thức “a” một tiếng.
Doanh Tử Khâm hơi gật đầu, sửa soạn bản thân một chút.
Cô lại lấy bộ quần áo vô khuẩn bên cạnh ra, tay ấn trên cửa.
“Đợi đã!” Đến lúc này, chàng trai mới bừng tỉnh, ngăn cản: “Cô không thể vào trong!”
Cuối cùng anh ta cũng nhớ ra rồi. Lúc anh ta báo cáo tình hình của dược liệu với Phó Quân Thâm đã từng nhìn thấy cô.
Có điều lúc ấy cô gái mặc đồng phục, ăn kẹo mút, chỉ là một học sinh cấp ba vô cùng xinh đẹp nhưng rất bình thường. Không thờ ơ, lãnh đạm, càng không có khí thể áp bức này.
Doanh Tử Khâm không nhìn anh ta, tay cũng chặn lại.
“Rầm!”
Trong không khí vang lên tiếng động rất nhỏ. Chàng trai lại vô cùng bất ngờ, đôi mắt mở lớn.
Đây là nội hình!
Cổ võ giả?
Sao cổ võ giả có thể xuất hiện ở thành phố Hộ?
Trong lúc anh ta đang ngạc nhiên thì Doanh Tử Khâm đã đẩy cửa đi vào trong.
Bác sĩ đang cắm kim tiêm vào mạch máu ở bên trong quay lại nhìn cũng ngẩn người, sau đó người đàn ông đang nằm trên bàn phẫu thuật ngồi dậy.
Với thính lực của Phó Quân Thâm, dù cách âm của phòng phẫu thuật có tốt đến đâu, anh vẫn có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Thấy cô gái bước vào, vẻ mặt anh hơi thay đổi, giọng nói luôn ấm áp cũng trầm khàn: “Yểu Yểu, ra ngoài đi.”
“Thấy rồi chứ, độc tố đã triệt để hoạt động rồi.” Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, chỉ liếc một cái: “Anh tưởng chuyển dời độc vào cơ thể anh, anh sẽ không sao ư?”
Đương nhiên cô biết Phó Quân Thầm nghĩ gì.
Chuyển độc trong người ông cụ Phó vào người anh để độc tố ổn định lại rồi mới giải độc.
Nhưng một khi loại độc tố này bị kích hoạt thì sẽ vô cùng nhạy cảm và mạnh mẽ hơn.
Doanh Tử Khâm không ra ngoài, cô nói: “Có cách giải quyết tốt hơn thế mà anh lại muốn lấy mạng đổi mạng, ngu xuẩn.” Cách làm này khiến cô nhớ đến người bạn thân kia của cô, cũng không chỉ một lần như vậy.
Phó Quân Thâm trầm mặc giây lát, anh cười khẽ: “Yểu Yểu, trong chuyện tình cảm, có lúc con người sẽ rất ngu ngốc.”
Doanh Tử Khâm không nói gì, vươn tay ra.
Lúc này, chàng trai trẻ cũng đuổi đến: “Thiếu gia, cô ấy…”
Nửa cầu còn lại còn chưa nói hết, anh ta ngơ ngác nhìn cô gái chỉ dùng một tay đã có thể kéo người đàn ông từ trên giường bệnh lên.
Vả lại trông có vẻ không tốn chút sức lực nào.
Chàng trai trẻ: “…”
Anh ta cảm thấy sụp đổ. Anh ta là một trong số ít người biết rõ sức mạnh của Phó Quân Thâm. Dù sao Phó Quân Thâm cũng từng càn quét khắp châu u mà. Kể cả cô gái này là cổ võ giả, dù là người có võ công cực kỳ lợi hại thì cũng không thể nhẹ nhàng đến vậy.
Trừ phi Phó Quân Thâm không phản kháng, mặc cô muốn làm gì thì làm.
“Nói rồi, anh giúp em, em cũng giúp anh.” Doanh Tử Khâm tắt thiết bị máy móc chuyển dời độc tố. Cô ngẩng đầu: “Nếu em thực sự gặp phải chuyện gì đó thì anh cũng sẽ không mặc kệ em.”
Phó Quân Thầm nghe vậy lại trầm mặc một lát: “Cô bạn nhỏ à, có đôi khi em còn cố chấp hơn cả anh.” Ngừng lại một chút, anh thấp giọng cười một tiếng, giọng nói dịu dàng: “Nhưng nói cũng không sai, sao anh có thể để em xảy ra chuyện gì chứ?”
Anh và độc dược sư đứng thứ hai trên bảng xếp hạng kia từng giao đấu với nhau, đối phương không phải là đối thủ của anh.
Nhưng vì khắp người độc dược sư kia toàn những loại độc dược kỳ quái nên ngoài anh ra, những người khác không thể tiếp cận y.
Hơn nữa, còn là vì chất độc trong người ông cụ Phó, anh không thể dồn đối phương đến đường cùng.
Nhưng lần này, nếu độc dược sư kia thực sự đuổi đến thì anh có thể trực tiếp giết y rồi.
Nếu đến cô bạn nhỏ mà anh cũng không thể bảo vệ chu đáo được thì chuyện anh làm những năm qua đúng là phí hoài rồi. Phó Quân Thầm gật đầu, tỏ ý cho những bác sĩ khác lùi về sau. Một trong số những bác sĩ ấy do dự một chút: “Không cần giúp đỡ gì sao?” “Không cần.” Doanh Tử Khâm lấy lọ thuốc ra, đặt bên cạnh giường phẫu thuật: “Không có gì đâu, mọi người cũng không giúp nổi.”
Vài bác sĩ có tiếng tăm trên thế giới nghe thấy câu này đều rơi vào trầm mặc.
Họ yên lặng lùi sang một bên nhìn. Đến hít thở cũng không dám, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì.
Doanh Tử Khâm lấy ngân châm và kim châm từ trong chiếc hộp dài ra rồi lần lượt châm vào vài huyệt vị của ông cụ Phó.
Tốc độ mỗi lần châm của cô rất chậm, không phải châm mấy chục kim trong mấy giây như khi cứu chữa cho Mục Hạc Khanh. Chàng trai thấy thế thì vô cùng kinh ngạc: “Thiếu gia, đây là… cổ y?” “Ừ.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt: “Không phải là cổ y thông thường.”
Chàng trai lại sụp đổ một lần nữa.
Là cổ võ giả giờ còn biết cả cổ y, đây có còn là con người không? Nhưng không phải họ chưa mời người trong giới cổ y đến giải độc trong người ông cụ Phó, vẫn không có cách như cũ. Chàng trai thấp giọng