Doanh Tử Khâm lật bài hoàn toàn không có quy tắc, rất tùy ý.
Bài Tarot cần phải sắp xếp là loại bán nhan nhản trên thị trường.
Bởi vì năng lực bói toán của loại bài này rất thấp, cho nên lúc xếp bài và lật bài cần có rất nhiều quy tắc, chính là để việc bói toán bằng loại bài này có độ chính xác cao hơn.
Đương nhiên không giống với bộ bài Tarot thật mà cô mua ở chợ đen.
Bài Tarot thật không cần đến những bước chuẩn bị này.
Lúc chọn bài, lá bài sẽ tự động trồi lên trên.
Mà ba lá bài của Thượng Diệu Chi, hai lá đầu đều rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Một là lá bài The Fool xuôi, lá còn lại là The Moon ngược.
Những lá bài thứ ba…
The Tower Xuổi.
Doanh Tử Khâm nhìn là bài thứ ba này, rơi vào trầm mặc.
“Cô Doanh, không sao đâu, cứ từ từ nói.” Thương Diệu Chi nhìn thấy cô như vậy, còn an ủi ngược lại: “Dù sao thì cũng chỉ là chơi thôi mà.”
Cô cháu gái của anh ta cũng vì bốc bài cho anh ta xong mà không giải ra được, tự mình khó chịu với bản thân.
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên, gật đầu: “Lúc anh bốc bài, đã nghĩ tới điều gì?”
Trước đây, Thương Diệu Chi không ít lần bị người ta lôi đi bói bài Tarot, biết được lúc coi bói, trong đầu nhất định phải nghĩ tới thứ mình muốn xem.
Anh ta nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cũng không nghĩ tới điều gì cụ thể cho lắm, chỉ nghĩ tới tương lai của tôi thôi.”
Quả nhiên.
Doanh Tử Khâm lại trầm ngâm thêm một lúc nữa, rồi mới chậm rãi lên tiếng: “The Fool, lá bài đầu tiên của bộ ẩn chính, nhưng số hiệu lại là 0, lá bài này đại diện cho sự lãng mạn, The Fool xuôi cũng không tồi, anh Thương từ khi 5 tuổi đã đi làm thêm giúp gia đình, 7 tuổi đã làm diễn viên quần chúng cho một vài bộ phim truyền hình.”
“16 tuổi khi đang giúp mẹ bày hàng ở bến cảng thành phố Hồ thì được người săn tìm ngôi sao của Tinh Thần Ngu Lạc phát hiện ra, từ đó trở đi có sự nghiệp của riêng mình, 28 tuổi anh sẽ giành được hai giải thưởng Ảnh đế nữa, hoàn tất bộ sưu tập giải thưởng trong nước.”
“29 tuổi, bộ phim điện ảnh mà anh tham gia diễn xuất sẽ được gửi tới châu Âu bình phẩm, đồng thời giành được tượng vàng Oscar, sau đó anh sẽ là người đứng đầu nền điện ảnh nước Hoa, xin chúc mừng.”
Thương Diệu Chi ngây người, hơi kinh ngạc.
Các mốc thời gian chính xác quá.
Không phải anh ta chưa bói bài Tarot bao giờ, nhưng lần nào cũng là kiểu đáp án chung chung, mơ hồ.
Ví dụ như “trong tương lai, có một khoảng thời gian sẽ gặp vấn đề về công việc, xin hãy tránh đi”, hoặc là “bởi vì quyết định sai lầm, cuộc đời của anh sẽ rơi vào đường cùng”, nhưng vấn đề là gì thì lại không hề chỉ ra.
Cho dù Thương Diệu Chi đã là Ảnh đế giải Kim Hoa, nhưng cũng chưa bao giờ dám mơ tưởng tới tượng vàng Oscar.
“Lá thứ hai, The Moon, ngược, nửa năm sau, anh sẽ giải ước với Tinh Thần Ngu Lạc, thoát khỏi hợp đồng nô lệ, nhưng trước lúc đó, anh sẽ gặp phải sự cản trở tới từ chủ tịch Đông Vân của mình, tổng cộng là mười ba lần.”
“Trong đó có 9 lần, cô ta sẽ dùng người nhà của anh để uy hiếp anh.”
Ánh mắt Thương Diệu Chi dần trở nên nghiêm túc.
Anh ta ý thức được, câu nói này tuyệt đối không phải là một lần bói bài Tarot thông thường.
Gia cảnh của anh ta nghèo khó, bố tàn tật, mẹ lại lâm bệnh nặng, nếu không thì khi ấy anh ta cũng chẳng phải bán mình cho Tinh Thần Ngu Lạc .
Chủ tịch Đông Vận của Tinh Thần Ngu Lạc có khao khát khống chế anh ta rất mạnh.
Người mới vào công ty mà nói chuyện với anh ta nhiều thêm một câu, cũng sẽ bị Đông Vân cắt đứt con đường làm ngôi sao, đóng băng sự nghiệp hoàn toàn.
“Lá thứ ba.” Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, nhưng không hề giải thích lá bài này mà ngước mắt lên nhìn Thương Diệu Chi “Hợp đồng của anh Thương và Tinh Ngu chỉ còn thời hạn nửa năm, anh có muốn giải ước sớm không?”
Thương Diệu Chi hơi ngẩn người, hiển nhiên là không ngờ tới cô gái lại hỏi anh ta như vậy.
Một lát sau, anh ta lắc đầu, nở nụ cười chua chát kèm theo tiếng thở dài:
“Nếu như có thể giải ước sớm thì tốt quá rồi.”
Giọng anh ta nhẹ đến mức hầu như không thể nghe thấy: “Nhưng làm sao có chuyện đó chứ.”
Khi ấy ký hợp đồng mười năm là vì để nuôi sống gia đình, anh ta thậm chí còn chẳng nhìn kỹ các điều khoản.
Mấy năm nay, anh đã mời luật sư tới xem xét hợp đồng giữa mình và Tinh Thần Ngu Lạc, trong đó không có điều khoản nào có lợi cho anh ta hết.
Giải ước căn bản là chuyện không thể nào,
Doanh Tử Khâm không nói gì, rút từ trong ngăn kéo ra một chiếc túi có hình dáng giống như túi thơm, ném qua cho anh ta: “Tốt cho giấc ngủ, mấy ngày tới tốt nhất hãy luôn đem theo bên người.”
“Cô Doanh, lá bài thứ ba..” Tuy Thương Diệu Chi rất có hứng thú, nhưng cũng không gặng hỏi nữa: “Cảm ơn cô Doanh, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền xem bói cho cô.”
“Không cần.” Doanh Tử Khâm thu bộ bài lại, tùy ý đáp: “Mấy ngày nữa rồi hãy nói.”
Thương Diệu Chi cảm ơn xong, đứng dậy rời khỏi bệnh viện Thiệu Nhân.
Doanh Tử Khâm dùng một lát rồi lại rút lá bài The Tower ra, The Tower Lá bài thứ 17 trong bộ ẩn chính bài Tarot.
Xuôi.
Đại diện cho vết thương trí mạng.
The Tower là lá bài duy nhất trong số hai mươi hai lá của bộ ẩn chính mà ý nghĩa của cả xuôi và ngược đều không tốt cho người xem.
Có thể bị lá bài này chọn trúng, thì người đó cũng thật đen đủi. Doanh Tử Khâm xoa lên bề mặt của lá bài một lúc, cuối cùng lại đặt nó vào trong hộp bài.
***
Ngồi trong xe bảo mẫu rồi mà Thương Diệu Chi vẫn còn trầm tư nhìn chiếc túi nhỏ.
Giấc ngủ của anh ta đúng là không tốt, nhưng anh ngửi thử thì không thấy có mùi gì, có lẽ không phải là túi thơm.
Dáng vẻ cũng rất phổ thông, giống như túi đựng qué xăm mà anh ta từng xin ở đền chùa. Thương Diệu Chi nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng vẫn bỏ chiếc túi vào trong túi áo của mình. Dù sao cũng là thứ thần y đưa, cho dù không liên quan đến việc hỗ trợ giấc ngủ, thì cũng chắc chắn có