Các fan hâm mộ ngồi ở trong hội trường lại suyt suyt phản đối.
Với khả năng kiềm chế của Trác Lan Hàm mà cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa3.
Bà lạnh lùng đứng lên định bụng bước ra ngoài, mặc kệ buổi biểu diễn này sẽ kết thúc như thế nào. Một đại thụ cây cao, bóng cả trong làn1g dương cầm như Trác Lan Hàm được ống kính máy quay đặc biệt theo sát.
Sau khi bà có hành động này, bình luận hiện trên màn hình trực tiếp9 lập tức chuyển sang bà.
“Còn chưa đi xuống à, có phải không thấy cô ta khiến bà Trác tức quả phải bỏ về không, từ thời bà tôi, bà Trác đã3 là nghệ sĩ dương cầm đỉnh cao của nước Hoa rồi.” “Lộ Vị thê thảm quá đi mất, khó khăn lắm mới mời được bà Trác tham dự, kết quả bị một kẻ quê mùa8 không hiểu về dương cầm chọc tức phải bỏ đi.”
“Tức chết mất, tức chết mất, tức chết mất.”
Nhưng bà vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi chỗ ngồi, bước chân đột nhiên khựng lại, bà nhìn lên sân khấu.
Có ánh sáng màu vàng nhạt lấp lánh phía sau bức rèm sân khấu màu đỏ đậm, bốn nhân viên mặc áo đuôi tôm khênh một cây dương cầm lên sân khấu.
Xa Dụ vốn nửa tỉnh nửa mê, lâu lâu mới liếc một cái, những phút chốc ông tỉnh như sảo, suýt thì bật người dậy.
“Oh my God.” Bart trợn tròn hai mắt: “Berg, thử véo tôi xem, véo tôi thử xem.”
Đó là một cây dương cầm ba góc theo phong cách Rococo.
Cây đàn khoác một lớp áo màu vàng kim, tuy vậy trông không hề tầm thường, ngược lại càng tôn quý, trang nhã, sang trọng nền nã.
Thân đàn là những đường nét điêu khắc và hội họa tinh tế, còn được dát vàng.
Mỗi một tấc đều được tạc một cách tỉ mẩn, đường nét mềm mại.
So với cây đàn màu vàng kim này, cây đàn của Doanh Lộ Vi liền biến thành một khúc gỗ xấu xí.
Mặc dù số người nhận ra được cây đàn này rất ít, nhưng cho dù là người ngoại đạo cũng không thể không nhận ra giá trị vô giá của nó.
“Đây là Louis XV!” Bart như phát điên: “Tôi đã trông thấy nó một lần ở bảo tàng!”
Louis XV là tên của một cây đàn, nó là một vật xa xỉ trong giới dương cầm mang thương hiệu Bechstein, được đặc biệt đặt làm riêng cho hoàng gia châu u.
Nhà sản xuất dương cầm này đã huy động một trăm bốn mươi chuyên gia từ các lĩnh vực khác nhau như nhà chế tác dương cầm lớn, các họa sĩ sơn dầu, các nhà điều khắc, vân vân, ròng rã suốt ba năm mới chế tạo thành công.
Riêng vấn đề dát vàng cũng tốn mất hơn ba kilogram vàng lá.
Cho đến nay nó vẫn là cây đàn đắt giá nhất hành tinh.
Giá trị khoảng hai mươi triệu đô.
Cả hội trường im phăng phắc, một tiếng kim rơi cũng nghe lọt, các fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng người chịu đả kích nhất vẫn là Doanh Lộ Vi.
Cô ta thật không dám tin.
Đương nhiên Doanh Lộ Vi biết Louis XV, lúc cô ta đi châu Âu đã từng được tham quan.
Món cổ vật cao cấp như thế này, tại sao có thể dễ dàng cho người ngoài mượn được?
“Xin phiền cô một chút.” Một nhân viên lịch sự nói với cô ta: “Cây đàn này rất quý, nếu làm hư cô không đền nổi đầu.”
Giọng nói tuy không lớn, nhưng trong khán phòng im phắc như tờ thì vẫn khiến những người ngồi hàng ghế đầu nghe thấy.
Dưới ánh mắt của hàng nghìn người, mặt Doanh Lộ Vi đỏ ửng như trái cà chua.
Cô ta vừa tức vừa ngượng, lùi sang một bên, khó chịu cúi gằm mặt xuống đất, ngón tay run rẩy.
“Ôi chao, bọn khuyết tật não đã bị vả mặt chưa? Em gái không lạ gì cái cây đàn ba triệu gì đó của cô, em gái cũng có. Có biết cây đàn này giá bao nhiêu tiền không hả? Ồ, chắc chắn là các người không biết rồi.” “Vậy tôi sẽ đại phát từ bi nói cho mấy người biết vậy, đây là cây đàn dương cầm số một thế giới, Louis XV, trị giá hai mươi triệu đô!”
“Còn cây đàn ba triệu gì đó của mấy người, đổi sang đô-la cũng chỉ có hơn bốn trăm nghìn đô-la thôi, lên một cái gì không biết?”
Ba dòng bình luận hiện trên màn hình đều do một mình Nhiếp Triều đăng tải. Trước mặt anh ta để tám cái máy tính.
Mỗi màn hình máy tính đều đang chiều buổi biểu diễn trực tiếp của Doanh Lộ Vi, nghĩa là anh ta mua tám tấm vé.
Những người xem trực tiếp không chỉ có fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi mà còn có một số người xem vì danh tiếng của Vera Holtz, là những người yêu dương cầm thực thụ.
Các fan hâm mộ bây giờ bị khóa mõm, những người này rất vui mừng. “Được rồi được rồi, phần đầu nghe đã rất lạc lõng, tôi còn định kiện đòi tiền hoàn vé, nhưng giờ có thể trông thấy Louis XV, tiền vé rất xứng đáng.”
“Nói lại thì mọi người có cảm thấy người biểu diễn hồi nãy mong manh dễ vỡ, cách một màn hình mà tôi còn ngửi được mùi trà xanh của cô ta, ngạt chết mất.” “Cố ý ra vẻ đó, hình như mối quan hệ của hai người biểu diễn còn là cô cháu, nên cái này? Không hiểu, không hiểu.”
“Ha ha, cây đàn hai mươi triệu đô-la thì đã sao, không biết chơi dương cầm thì phí cả cây đàn quý thế này, tưởng mình là Vera Holtz chắc? Tôi thấy cô ta nên biết điều mà tặng lại cây đàn cho Lộ Vi đi.”
Nhiếp Triều nóng máu, lạch cạch gõ chữ. “Đầu ra tên ăn mày trên mạng thế, cút xa ra!”
Nhờ sự xuất hiện của Louis XV, Trác Lan Hàm quay lại vị trí của mình. Bà lấy chiếc micro từ tay nhân viên công tác, gương mặt để lộ ý cười: “Lần này quả là vinh hạnh cho tôi, có thể nhìn thấy Louis XV ở đây.” Ngừng một lát, bà nghiêm giọng: “Lát nữa nếu còn ai dám nhốn nháo, thì chi bằng đừng ngồi ở đây nữa.” Câu nói này rõ ràng là chì chiết các fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi.
Các fan hâm mộ rụt cổ lại, nín thở, xì xào nói xấu với nhau.
“Đúng đó, cây đàn đắt như thế này, thật là ghê gớm, nhưng cô ta lại không biết đánh.”
“Nếu như dùng cây đàn này mà đánh bài Ode To Joy thì thật là mất mặt.”
Chung Mạn Hoa ngồi trước mặt các fan hâm mộ này, đương nhiên nghe rõ mồm một. Bà ta nắm chặt túi, cảm giác hối hận dâng lên khi trước lại bị sự khó chịu đè xuống.
Đúng vậy.
Doanh Tử Khâm không biết chơi dương cầm.
Chung Mạn Hoa tím tái mặt mày, sợ bị người xung quanh nhận ra bà ta là mẹ của Doanh Tử Khâm. Bà ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, chí ít không phải chịu đựng cảm giác bứt rứt này.
Ông cụ Chung nghi hoặc nhìn cây đàn vàng kim: “Đây đâu phải cây đàn mà mình chuẩn bị.” Phó Quân Thâm ngồi bên cạnh khẽ động lông mi, vẻ mặt vẫn điềm nhiên, thong thả. Đôi chân dài bắt tréo, quan sát cô gái ngồi xuống chiếc ghế cùng bộ với cây dương cầm. Ừm, bất kể thể nào, bộ lễ phục này vẫn rất hợp với cây dương cầm vàng kim.
Cuối cùng Doanh Lộ Vi cũng bừng tỉnh sau cơn chấn động, rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Cây đàn có tốt hơn của cô ta nhưng trình độ biểu diễn thì chỉ như học sinh tiểu học.
So sánh hai bên, đến lúc đó sẽ càng thê thảm.
Doanh Lộ Vi vén tóc, tao nhã cười nói: “Vậy tiếp theo đây giao cho Tiểu Khâm rồi nhé.”
Cô ta xách vảy bước xuống