Đồng tử của Chung Mạn Hoa co lại, không đọc được tiếp nữa.
Biết bao cảm xúc dồn hết lên đầu, bà ta chỉ thấy trước mắt tối đen, ngã ngửa trên3 sô pha.
Quản gia kinh ngạc, vội vàng chạy tới: “Phu nhân!” “Đừng qua đây!”
Chung Mạn Hoa vịn lấy tay vịn của sô pha, cưỡng ép bản 1thân ngồi vững trở lại, hai mắt bà ta đỏ ửng, nghiêm giọng quát: “Đừng có lại gần tôi, đứng yên tại đó.”
Quản gia không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đây là mệnh lệnh của chủ nhân, ông ta chỉ đành lùi lại phía sau. Lùi đến vị trí Chung Mạn Hoa chỉ định, quản gia mới lên tiếng3 hỏi dò: “Phu nhân, có phải Nhị tiểu thư lại gây ra họa gì không?”
“Cô ấy vẫn luôn vậy mà, phu nhân đừng nổi giận, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏ8e của phu nhân.”
Chung Mạn Hoa không thèm để ý tới quản gia. Đầu óc bà ta còn đang choáng váng, bên tai ù đi, không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa, trước mắt chỉ còn lại mỗi dòng chữ kia.
Nếu là trước đây, chắc chắn bà ta sẽ chỉ xem đây như một trò đùa.
Dù sao thì trong một năm qua kể từ khi Doanh Tử Khâm được đón về nhà họ Doanh, bà ta và Doanh Chấn Đình đều bỏ mặc không quản, chỉ có Doanh Lộ Vi là vẫn còn kiên nhẫn.
Cho Doanh Tử Khâm theo học lớp xuất sắc, dạy Doanh Tử Khâm tập đàn, còn mua rất nhiều quần áo trang sức và nói đỡ cho Doanh Tử Khâm trước mặt bọn họ.
Những buổi biểu diễn hôm qua khiến Chung Mạn Hoa ý thức được rằng, thái độ của Doanh Lộ Vi đối với Doanh Tử Khâm vô cùng kỳ lạ. Bà ta cố gắng bình ổn lại cảm xúc, rồi mới dám xem tiếp.
Sau khi xem hết bức thư, bà ta đờ đẫn cả người.
Thư không dài, chẳng qua chỉ là một danh sách các chứng cử.
Những chứng cứ này hoàn toàn đủ để chứng minh, vào đầu năm 2003, ngày 28 tháng 1, Doanh Lộ Vi đã trộm một đứa trẻ sơ sinh từ nhà họ Doanh đi, sau đó ném vào trong một cái ngõ cụt cách xa đường cái
Cho dù đã trôi qua 16 năm, Chung Mạn Hoa vẫn không thể nào quên được ngày hôm đó.
Bởi vì khi ấy vừa mới qua năm mới, nhà họ Doanh nhận được một đơn hàng lớn ở Để đô. Chỉ cần đơn hàng này thành công, thì Tập đoàn Doanh thì sẽ bước lên một tầm cao mới.
Cho nên bà ta và Doanh Chấn Đình quyết định đi cùng nhau, để thuận lợi ký được đơn hàng ấy. Sau đó, mười hai giờ đêm quay về, bà ta vẫn giống như mọi khi đi thăm con gái út.
Nhưng trên giường của đứa bé chỉ còn lại một đống chăn đệm. Trẻ con ở tầm tuổi ấy chỉ biết bò, căn bản không thể chạy ra ngoài được, nhưng người hầu đã tìm khắp căn nhà, cũng không phát hiện ra bóng dáng của đứa bé.
Giống như biến mất vào không khí vậy. Sau đó cả nhà họ Doanh đều đi tìm nhưng vẫn không tìm được, Chung Mạn Hoa nắm chặt lá thư, giống như nghĩ tới điều gì đó, bèn nghiêm giọng quát lên: “Quản gia!”
Quản gia lập cập, vội vàng đáp: “Phu nhân.”
“16 năm trước, vào ngày Nhị tiểu thư mất tích, ông có nhìn thấy, có nhìn thấy…”
Chung Mạn Hoa nhắm mắt lại, nghiến răng, khó nhọc thốt lên từng chữ “Nhìn thấy Lộ Vi đi ra ngoài không?”
Quản gia ngẩn người, ông ta không ngờ rằng Chung Mạn Hoa lại đột ngột nhắc tới chuyện này: “Phu nhân?” “Nói!” Chung Mạn Hoa tức giận đập bàn: “Không nói thì hôm nay hãy cút ra khỏi nhà họ Doanh.”
Quản gia liều mạng nhớ lại, mấy phút sau, ông ta vỗ đầu một cái, buột miệng nói một lèo: “Phu nhân, tôi có nhìn thấy, lúc 8 giờ tối tiểu thư Lộ Vi có ra ngoài một chuyển, đến 8 rưỡi tối thì quay về.”
“Nói là bên ngoài có tuyết rơi, cô ấy ra ngoài chơi ném tuyết với các bạn, tôi thấy cả người cô ấy đều là tuyết, nên đã bảo cô ấy đi tắm.”
Bà cụ Doanh khi ấy đã đi nghỉ, Doanh Lộ Vi lại là đứa con bà cụ Doanh sinh muộn. Nếu ông ta không hầu hạ cho tốt thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Móng tay của Chung Mạn Hoa đâm vào lòng bàn tay, bà ta hít sâu một hơi: “Vậy lúc nào thì ông phát hiện ra Nhị tiểu thư đã mất tích”
“Chuyện này thì tôi không thể quên được.” Tuy quản gia cảm thấy rất bối rối, nhưng vẫn trả lời rành rọt: “8 giờ 30 phút, tôi đi thay bình sữa cho Nhị tiểu thư.”
Thời gian hoàn toàn trùng khớp!
Chung Mạn Hoa nghiền chặt răng hàm, thậm chí còn cảm nhận được vị máu ở trong miệng.
Bà ta và Doanh Chấn Đình đã từng nghi ngờ tất cả mọi người trong nhà, nhưng lại chưa bao giờ nghi ngờ Doanh Lộ Vi.
Doanh Lộ Vi có thể xem là lớn lên dưới sự trông nom của bọn họ, tuy bối phận ngang nhau nhưng bọn họ thương yêu Doanh Lộ Vi không khác gì con cháu. Từ nhỏ Doanh Lộ Vi đã rất ngoan ngoãn, lúc bà ta chưa có đứa con nào, bà ta luôn coi Doanh Lộ Vi như cô con gái thân thiết của mình. 1
Chung Mạn Hoa hoàn toàn không thể hiểu được vì sao Doanh Lộ Vi lại làm như vậy. Hơn nữa, năm 2003 Doanh Lộ Vi mới mấy tuổi? Cũng chỉ 8 tuổi mà thôi. Một đứa trẻ 8 tuổi, sao có thể làm ra chuyện độc ác như thế? Chung Mạn Hoa không thể chấp nhận nổi sự thật, ngón tay bà ta run rẩy nắm lấy tay vịn ghế, gọi một cuộc điện thoại quốc tế. Cuộc gọi vừa được kết nối, bà ta đã nức nở thành tiếng: “Chấn Đình, ông mau về đi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Trong một đêm, danh tiếng của Doanh Lộ Vi đã ô uế hoàn toàn. Trên Weibo bạt ngàn lời chửi rủa cô ta. Fan hâm mộ của cô ta đã rời bỏ hết, không chỉ không giúp cô ta phản bác, mà ngược lại, bọn họ mắng chửi còn nhiệt tình hơn. Khi xưa yêu thích bao nhiêu thì giờ đây ghê tởm bấy nhiêu. Doanh Lộ Vi trốn trong căn hộ của mình, căn bản không dám ra ngoài.
Cô ta dùng tài khoản phụ lén lút đăng nhập vào Weibo xem, càng xem càng thấy ấm ức khó chịu, bí bách đến mức nổ tung. Nhất là bình luận trên trang cá nhân của cô ta, tài khoản nào cũng có chứng nhận fan cứng.
“Đồ tháo mai, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi chứ gì, mấy năm nay cô chơi đùa bọn tôi chắc vui lắm nhỉ?” “Đúng là buồn nôn chết đi được, nhìn