Một câu nói khiến bốn người nhà họ Doanh đều không phản ứng kịp.
Hai người mặc đồng phục sải bước tiến lên, giữ chặt lấy Doanh Lộ 3Vi.
Bọn họ ra tay không chút nể nang, còn rất thô bạo.
Doanh Lộ Vi còn đang chờ Doanh Chẩn Đình trói Doanh Tử Khâm tới, h1iển máu cho cô ta.
Cô ta cũng biết thừa Chung Mạn Hoa vì lo cho sức khỏe của bà cụ Doanh nên không dám mở
miệng nhắc đến chuyện k9ia trước mặt bà.
Dù sao cô ta cứ lấy máu của Doanh Tử Khâm trước rồi tính sau. Sau đó cô ta lại mua chuộc mấy
y tá, để xảy ra chu3yện “ngoài ý muốn” trong quá trình hiến máu. Đến khi Doanh Tử Khâm chết,
chuyện mười sáu năm trước sao có thể đe dọa được cô ta nữa?
8
Vả lại trong lòng Doanh Chẩn Đình và Chung Mạn Hoa đã có vật thay thế Doanh Tử Khâm từ
lâu, vật thay thế này còn tốt hơn Doanh Tử Khâm cả trăm nghìn lần.
Thời gian có thể xóa nhòa tất cả.
Nhưng Doanh Lộ Vi không ngờ suy nghĩ này của cô ta còn chưa kịp chuyển hóa thành hành
động thì người bị trói đã biến thành cô ta. “Các anh làm gì đấy?” Doanh Lộ Vi hoảng hốt lo sợ, cô
ta liều mạng vùng vẫy, gào thét inh tai: “Tự ý xông vào nhà dân, các anh đang vi phạm pháp luật
đấy, có biết không hả?”
Hai thanh niên mặc đồng phục vô cùng cao to, sức lực rất lớn, Doanh Lộ Vi nào có thể thoát ra
được.
“Ngoan ngoãn chút đi.” Đội trưởng ngậm điếu thuốc, cười lạnh một tiếng: “Đừng tưởng cô là
thiên kim nhà họ Doanh là có thể thoát khỏi hình phạt. Đứng trước pháp luật, mọi người đều
bình đẳng, chẳng cần biết cô có phải con trời con vua hạ phàm hay không.”
Doanh Lộ Vi chột dạ, tiếng hét lại càng điếc tai hơn: “Anh nói gì? Tôi không hiểu gì hết, mau
buông tôi ra!”
Những người chuyên nghiệp cô ta tìm đã nói tài xế sẽ chịu tất cả hình phạt thay cô ta, cô ta chỉ
cần đưa tiền là được.
Cho dù có người nghi ngờ cô ta thì cô ta cũng sẽ không làm sao.
Với cả mới được bao lâu chứ?
Còn chưa tới mười hai tiếng!
Ai mà có bản lĩnh ghê gớm vậy, tra được ra cô ta thế này?
“Buông con gái tôi ra!” Cuối cùng bà cụ Doanh cũng bừng tỉnh, huyết áp lập tức tăng vọt, bà ta
tức giận quát: “Các người có biết đây là nhà họ Doanh không? Lại dám càn rỡ như vậy!” “Doanh
lão phu nhân đúng không, nếu như bà thực sự quan tâm con gái bà như vậy thì mong bà chuẩn
bị sẵn luật sư cho cô ta đi.” Đội trưởng bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, lạnh giọng nói:
“Nhưng tội cố ý giết người này, bà có mời luật sư cũng vô ích.”
“Cố ý giết người?” Chuyện đầu tiên Chung Mạn Hoa nghĩ tới là chuyện mười sáu năm trước, bà
ta cũng cuống lên: “Rốt cuộc các người là ai? Đã có chuyện gì?!”
Doanh Chấn Đình khẽ nhíu mày, đột nhiên nói: “Các anh là người của đội Nhất Tự.”
Đội Nhất Tự là cơ quan chấp pháp hợp pháp. Nhưng đội Nhất Tự không thể nào xuất hiện ở
đây, vùng hoạt động duy nhất của bọn họ là Để đô.
Rốt cuộc Doanh Lộ Vi đã gây ra chuyện gì mà kinh động đến cả đội Nhất Tự? “Ồ, ông cũng có
mắt nhìn đấy.” Đội trưởng nói mà không nhìn Doanh Chấn Đình lấy một cái, chỉ khẽ phất tay:
“Dẫn đi!”
Hai thanh niên mặc đồng phục dẫn giải Doanh Lộ Vi ra ngoài, mặc cho cô ta gào thét vùng vẫy,
bọn họ không hề thương hoa tiếc ngọc.
Bà cụ Doanh giận đến mức tay run bần bật: “Các người, các người đúng là không coi luật pháp ra
gì!”
Doanh Lộ Vi là con gái bà ta, bà ta còn không biết tính cách Doanh Lộ Vi như thế nào hay sao?
Đừng nói là cố ý giết người, đến cả con kiến nó cũng không nỡ giẫm chết.
“Đúng rồi, còn cả Doanh phu nhân nữa…” Đi tới cửa, đội trưởng chợt dừng bước, cười khẩy:
“Nếu Doanh phu nhân đã đưa ra lựa chọn thì sau này tiểu thư Tử Khâm không còn bất cứ quan
hệ gì với các người nữa.” Sắc mặt Chung Mạn Hoa tái nhợt, bà ta nhớ lại cuộc điện thoại đã nhận
ngày hôm qua, hai bờ môi run lên bần bật: “Chẳng lẽ là các người… “Doanh phu nhân yên tâm,
bà chọn cách giấu giếm, chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của bà.” Nói xong, đội trưởng quay đầu đi
thắng.
“Mẹ! Anh cả!” Doanh Lộ Vi lần này thực sự hoảng sợ, cuống quýt kêu khóc: “Cứu con! Cứu em
với!”
Cô ta bị cưỡng ép kéo đi.
Bà cụ Doanh lửa giận bốc lên đầu, cử thể lăn ra bất tỉnh.
Doanh Chẩn Đình biến sắc, không kịp hỏi Chung Mạn Hoa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội
vàng đỡ bà cụ Doanh: “Mau đến bệnh viện.” (D
Bà cụ Doanh có phòng bệnh chuyên môn và bác sĩ điều trị chính ở bệnh viện Số 1.
Vì giáo viên của Lục Chỉ đã giúp bà cụ Doanh châm cứu ức chế bệnh đau đầu nên lần này phát
tác không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lòng Chung Mạn Hoa cảm thấy rất bất an, lại nhìn thấy một đầu hành lang khác được bao
vây bởi rất nhiều người bà ta chưa từng gặp. Khí thể toát ra từ bên trong, nhìn cách ăn mặc cũng
tuyệt đối không phải người bình thường.
Chung Mạn Hoa do dự một lát mới lên tiếng hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì à?” “Ông bà
không biết ư?” Y tá vừa treo bình truyền dịch cho bà cụ Doanh vừa nói: “Tối qua bên phố dệt xảy
ra tai nạn giao thông, người bị thương là Thất thiếu gia của nhà họ Phó. Ông cụ Phó tức giận nói
phải nghiêm trị hung thủ.”
“Để đồ có gia tộc rất thân thiết với ông cụ Phó ấy mà. Đây là bọn họ tới thăm hỏi đấy ạ.”
Những chuyện này giới nhà giàu đều biết, y tá cũng không giấu giếm.
Chung Mạn Hoa khẽ gật đầu, không hỏi nữa.
Nếu đã là chuyện của nhà họ Phó thì không liên quan gì đến bà ta. Bà ta khẽ mím môi, khó nhọc
lên tiếng: “Chẩn Đình, tôi gọi ông về là vì đã điều tra được… người vứt bỏ con gái chúng ta năm
xưa… chính là Lộ Vi.”
Doanh Chấn Đình đang dém góc chăn cho bà cụ Doanh, nghe vậy, ông ta ngẩng phắt đầu lên:
“Bà nói gì cơ?”
“Chẩn Đình, tôi biết ông không tin.” Hai mắt Chung Mạn Hoa lại đỏ ửng: “Tôi cũng không tin,
nhưng chứng cứ rõ rành