Khoang giữa của tàu điện ngầm bật mở.
Người phục vụ cản anh ta lại lúc trước tự mình xuống xem, vô cùng cung kính đ3ỡ cô gái lên.
Cô gái nghiêng mặt nhìn qua, tuy rằng cách rất xa những đường nét lại rõ ràng.
Hạ Tuần thuận1 theo tiếng của nam sinh mà nhìn sang, chỉ kịp nhìn thấy mặt bên thì cô gái đã lên tàu. Sau khi đóng cửa, chiếc tàu bắt đầ9u lao đi. Trạm tàu dưới lòng đất trống không, không có bất kỳ ai.
“Sao có thể?” Học sinh lớp quốc tế đứng bên cạnh3 nghe thấy thế liền bật cười: “Thầy Hạ dẫn chúng ta đến đây còn phải dùng giấy thông hành. Dù cậu ta có đứng đầu khối 11 t8hì cậu ta cũng chẳng phải người của Đại học Norton.”
Không có giấy thông hành, dù có vào được bốt điện thoại đó, cũng không thể nào đến được trạm tàu điện ngầm này.
Một học sinh khác của lớp quốc tế cũng nói: “Đúng thế. Dù cậu ta có muốn đòi lại sĩ diện mà đi theo chúng ta, cậu ta cũng chẳng vào được.”
Hai người bạn đều nói vậy, nam sinh liên ngập ngừng: “Chắc là tôi nhìn lầm rồi, có điều…” Khuôn mặt của Doanh Tử Khâm thực sự gây ấn tượng quá mạnh, có thể nói không ai ở Thanh Trí là không biết đến cô.
Chỉ cần gặp qua một lần, dù chỉ là góc nghiêng thôi cũng đều không quên.
Cậu ta không đến nỗi vì sắp được vào Đại học Norton mà quá kích động, nhận làm người chứ? Hạ Tuần cũng không cho rằng anh ta thực sự có thể gặp được Doanh Tử Khâm ở đây, vì thế anh ta cảm thấy vô cùng nực cười. Người có thể khiến phó hiệu trưởng đích thân tới đón tiếp, đến hiệu trưởng của Đại học Để đô cũng chưa đủ tư cách.
Thực lực đứng đầu thế giới của Đại học Norton ở đó, bỏ xa các trường đại học khác, không ai có thể thay đổi được. Chắc hẳn là nhân vật nào đó đứng đầu giới học thuật.
Hạ Tuần cũng không nghĩ nhiều.
Đừng nói là phó hiệu trưởng, ở Đại học Norton bốn năm, anh ta chưa gặp một người ở cấp bậc quản lý nào cả.
Học viên của học viện cấp D căn bản không thể tiếp xúc được với nòng cốt của Đại học Norton.
Trên tàu điện.
Bên trong và ngoài chiếc tàu này khác hẳn nhau. Tuân theo phong cách La Mã thời trung cổ, bên cửa sổ tàu còn có giá cắm nến và tranh sơn dầu.
Không có chỗ ngồi mà trên khoang tàu bày biện bàn trà, sô pha và giá sách…
Đây không giống một khoang tàu mà là một căn phòng xa hoa.
Hiển nhiên là tác phẩm của Chino Feng, lại còn là bản gốc. Bức tranh đắt nhất của Chino Feng được bán đấu giá với cái giá hơn 300 triệu đô la Mỹ.
Dù rằng lúc bây giờ ở châu u, tranh của ông cũng rất quý giá. Vì là một trong những bậc thầy nghệ thuật được gia tộc Laurent tài trợ, phần lớn tác phẩm của Chino Feng đều được lưu giữ trong gia tộc Laurent.
Bây giờ vẫn có không ít tác phẩm đang nằm trong kho báu dưới lòng đất của Xander.</span><span class=”ss7″>Bức tranh này là một trong những thù lao mà hiệu trưởng Đại học Norton được nhận lúc bấy giờ sau khi dùng thuật luyện kim để cải tạo thân thể cho Chino Feng.
Phục vụ tàu đã lui ra ngoài, khoang tàu này chỉ có phó hiệu trưởng ngồi ngay ngắn, trông mong nhìn ra ngoài.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, phó hiệu trưởng ôm chặt lồng ngực mình, mắt mở to, suýt nữa là ngất đi. Ông dụi dụi mắt, lại nhìn qua, lại dụi mắt, cấu đùi mình một cái rồi rít lên một tiếng. “Đừng nhìn nữa.” Doanh Tử Khâm đi đến trước sô pha, bưng cốc ca cao nóng trên bàn trà lên: “Mặt thật.”</span>
<span class=”ss1″>Phó hiệu trưởng đang định móc kính lúp ra: “…”
Ông ngượng ngùng thu tay lại, rất gượng gạo nói: “Chẳng phải do chưa từng thấy ngài thể này ư?”
Cách hơn 200 năm, thời đại cũng thay đổi quá nhanh.</span>
Hôm qua mới còn 4G, hôm nay 5G đã ra đời.
Khiển lão già là ông vốn nên nằm xuống đất từ lâu không thể không đuổi theo bước tiến của thời đại mà học tiếp.
Nhưng dù khoa học có phát triển nhanh hơn nữa, cũng không bằng cú shock hôm nay Doanh Tử Khâm mang đến cho ông.
Trước đây họ từng công tác ba năm, ông thực sự chưa từng thấy cô mặc quần áo màu khác ngoài màu đen.
Doanh Tử Khâm nhìn ông một cái.
Phó hiệu trưởng lập tức ngồi thẳng, hằng họng, nghiêm mặt nói: “Ngài yên tâm, chỉ có tôi biết ngài đến thôi.” “Để đề phòng người khác nhận ra, kể từ ngày ngài đăng bài, ngày nào tôi cũng cho tàu điện ngầm của trường chạy ba chuyên sáng, trưa, tối, cũng sắp xếp người đến từ những nơi khác nhau tới thị trấn Norton.” “Ngoài việc hôm nay xuất hiện chút tình huống bất ngờ thì mọi chuyện đều rất bình thường.” Doanh Tử Khâm cầm chiếc bánh chocolate lên, nghe vậy thì nhướn mi, rất qua loa mà ậm ừ một tiếng: “Ừm.”
Phó hiệu trưởng: “…”
Hai trăm năm gặp lại, đến tư cách nhận một lời khen ông cũng không có.
Ăn bánh chocolate xong, Doanh Tử Khâm hỏi: “Sức khỏe ông thể nào rồi?”
“Không quá tốt.” Đầu tiên phó hiệu trưởng hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Tuy hiệu trưởng đã dùng thuật luyện kim cải tạo thân thể giúp tôi nhưng mấy năm gần đây tôi cũng cảm nhận được mình sắp đến cực hạn rồi.”
Ngừng một lát, ông cười khổ: “Nếu ngài đến muộn hơn mấy năm, chắc hẳn chỉ có thể đào mộ tôi lên thôi.”
Doanh Tử Khâm gật đầu.
Đây là chuyện cô đã lường trước được.
Thuật luyện kim có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng phải tuân thủ định luật của thế giới tự nhiên, chỉ là khai thác tiềm lực của cơ thể con người đến cực hạn chứ không thể giúp con người trường sinh bất lão.
“Sao đột nhiên ngài lại muốn thư mời?” Phó hiệu trưởng vô cùng nghi hoặc: “Ban đầu hiệu trưởng đã nói mời ngài làm hiệu trưởng, ngài lại không đồng ý.”
“Vốn là không muốn.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói: “Lo lót, chạy chọt cho em trai tôi.”
Phó hiệu trưởng vốn dĩ cứ tưởng cô đến để thăm ông và hiệu trưởng sụp đổ: “…”
<span class=”ss4″>“Lúc tôi không ở đây…” Doanh Tử Khâm nhìn bên ngoài cửa sổ tàu điện ngầm: “Tiêu chuẩn chiêu sinh của các ông mấy năm nay là gì?”</span>
<span class=”ss8″>“Ngài cũng biết sau khi bước vào thời đại khoa học kỹ thuật, tin tức được truyền bá rất nhanh. Nếu trường