Cái tên này, giống như đã đem tất cả âm thanh xung quanh Hạ Tuần đi mất.
Trong đầu anh ta lại một lần nữa trống rỗng, đến đứng cũng đứng 3không vững. Ngón tay nắm lấy bản sao của tờ
giấy gọi nhập học không ngừng run lên. Tuy Hạ Tuần là học viên của học viện cấp D, cũng không đủ quy1ền hạn đi
sâu tìm hiểu cốt lõi của Đại học Norton, nhưng anh ta biết, đã rất lâu rồi học viện cấp SS không tuyển thêm học
viên. Cho nên trong ba9 năm trở lại đây, Ôn Thính Lan là học viên duy nhất cấp SS được Đại học Norton chiêu mộ!
Giáo sư thấy Hạ Tuần cứ đờ người ta mãi, bèn thắng tay 3rút bản sao của tờ giấy gọi nhập học trong tay anh ta đi.
Thấy tay mình trống rỗng, lúc này Hạ Tuần mới dần tỉnh táo lại, anh ta cất giọng một c8ách khó khăn: “Thành viên
hội đồng… thì có thể tùy tiện nhét người của mình vào học viện cấp SS ư?”
Nếu như không phải Doanh Tử Khâm mở đường cho Ôn Thính Lan đi cửa sau, liệu Ôn Thính Lan có thể vào được
học viện cấp SS không, hơn nữa còn là ngành kỹ thuật cơ khí?
Cho dù anh ta tin chắc rằng Ôn Thính Lan đủ năng lực để vào được trường Đại học Norton, nhưng nhiều nhất cũng
chỉ là cấp A mà thôi.
Cấp SS?
Căn bản không đủ tiêu chuẩn.
“Anh Hạ, anh sốt đấy à, sao đã bắt đầu nói nhăng nói cuội rồi?” Nghe thấy câu này, giáo sư cũng bị chọc đến bật
cười, vẻ mặt theo đó mà lạnh hẳn đi: “Quy tắc tuyển sinh của trường là do hiệu trưởng đặt ra, trước nay chưa từng
vì bất cứ ai mà thay đổi hay nhượng bộ.”
Ông nhanh nhẹn mang máy tính tới, đặt trước mặt Hạ Tuần, chỉ vào một file văn bản. “Ôn Thính Lan, IQ 228, chỉ
kém mấy nhà khoa học thiên tài trong lịch sử, khả năng vận động tay chân của cậu ấy rất tốt, có thể giải được một
khối lập phương rubik 9 ô trong vòng ba giây.”
“Lúc 5 tuổi, cậu ấy đã có thể tháo rời một chiếc máy nghe nhạc, thay thế những phụ kiện hỏng rồi lắp vào hoàn
chỉnh, chiếc máy nghe nhạc lại có thể hoạt động bình thường.”
Đến cuối cùng, giáo sư nói một cách bình thản: “Anh Hạ, anh nói xem, một thiên tài như vậy cần phải đi cửa sau
vào học viện cấp SS ư?”
Nếu như không phải rất thích hợp thì Doanh Tử Khâm cũng sẽ không đưa Ôn Thính Lan vào khoa kỹ thuật cơ khí.
Dù sao thì ngành luyện kim và siêu nhiên đã bị cô loại ra ngay đầu tiên.
Hai ngành học này, người bình thường đến mấy vào học rồi cũng sẽ thành kẻ điên.
Khoa học kỹ thuật của trường Đại học Norton có thể dẫn đầu thế giới như ngày hôm nay, thì không thể phủ nhận
sự đóng góp của các học viên và giáo sư của khoa kỹ thuật cơ khí.
Hạ Tuần đọc ghi chép trong file tài liệu, mấp máy môi, nhưng không thốt ra nổi một chữ. Có được năng lực phân
tích mạnh như thế này, Ôn Thính Lan đúng là thiên tài trong các thiên tài.
“Phải rồi, anh Hạ.” Giáo sư đẩy gọng kính: “Nghe nói sau khi anh tốt nghiệp, đã chọn công việc là giáo viên cấp ba,
trường mà anh dạy hình như là cùng một trường mà em Ôn Thính Lan theo học phải không?”
Hạ Tuần vẫn không phản ứng lại. Cảm giác hối hận trước nay chưa từng có lấp kín đầu óc anh ta, đè nén đến mức
sắp nổ tung. Anh ta thậm chí còn tưởng tượng đến việc nếu như mình không lấy đi suất phỏng vấn của Ôn Thính
Lan mà đưa Ôn Thính Lan đến trường Đại học Norton vậy thì anh ta sẽ là thầy giáo đầu tiên dạy ra một học viên
cấp SS. Anh ta sẽ không chỉ không bị hủy bỏ bằng cấp học vị, mà còn có cơ hội được giữ lại trường. Nhưng giờ đây
đã chẳng còn gì nữa. Không có học vị của Đại học Norton, một trường cấp ba số một nước Hoa như Thanh Trí căn
bản sẽ không tuyển dụng anh ta nữa.
Dường như chỉ trong nháy mắt, anh ta đã không còn nơi nào để đi.
“Đã chuyển lời xong rồi, tôi còn phải lên lớp dạy học.” Giáo sư liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Anh Hạ, nhắc nhở
anh một câu, chuyến tàu điện cuối cùng hôm nay là 9 giờ 30, đừng để lỡ nhé.”
***
Trang web công khai của trường Đại học Norton hoàn toàn khác với trang mạng nội bộ của trường.
Trang mạng nội bộ chỉ có học viên và các giáo sư của trường mới có thể đăng nhập, còn trang web chính thức thì
công khai với toàn thế giới. Với vị thế là trường đại học số 1 thế giới, trang web chính thức của trường Đại học
Norton đương nhiên nhận được sự chú ý đặc biệt của thế giới bên ngoài.
Cho dù chỉ là một dòng thông báo hủy bỏ học vị thôi. Năm ngoái cũng có, nhưng không ghi rõ tên, chỉ để số hiệu.
Còn năm nay lại rất khác biệt, trong thông báo có viết một câu như thế này…
“Sau khi cân nhắc thận trọng, nhà trường quyết định hủy bỏ chứng nhận học vị của học viên số 679 Hạ Tuần.”
Cái tên Hạ Tuần này chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của không ít người, bao gồm cả một vài đại lão. Nhưng
mà nhiều nhất cũng chỉ là có chút ấn tượng, chẳng được mấy ngày liền quên.
Một người bị trường Đại học Norton hủy bỏ chứng nhận học vị thì có gì đáng để bọn họ ghi nhớ cơ chứ? Tất nhiên
là không xứng rồi.
Nhưng về phía trường cấp ba Thanh Trì, bởi vì Hạ Tuần còn là người đã dẫn ba em học sinh đến Đại học Norton
phỏng vấn, nên mức độ quan tâm cao hơn một chút.
“Hiệu trưởng, chúng ta bị lừa rồi!” Chủ nhiệm giáo vụ vỗ bàn cái bốp, cực kỳ bất bình nói: “Cũng may phước cho
nhà anh ta là Đại học Norton cho mấy năm kỳ đệm đấy, nếu không có kỳ đệm thì chắc Hạ Tuần còn chẳng lấy nổi
cái bằng ấy chứ.”
“Nói vậy thì, anh ta căn bản không thể tính là tốt nghiệp từ trường Đại học Norton ra được.”
Tức chết ông ta mất thôi. Vấn đề tài chính của trường là do ông ta quản. Hồi ấy Thanh Trí đã mời Hạ Tuần về với
mức lương rất cao, tiền lương một tháng lên đến 180.000 tệ.
Chủ nhiệm giáo vụ cảm thấy mình không khác gì vứt tiên cho chó. “Không phải mới tốt đấy.” Hiệu trưởng gật đầu:
“Nếu anh ta tốt nghiệp ở Đại học Norton thật thì tôi còn phải nghi ngờ chất lượng giáo dục của trường đó ấy chứ.”
Nếu không phải đến cuối cùng mọi chuyện bị bại lộ, thì ông cũng không biết Hạ Tuần đã ép bao nhiêu em học sinh
có thành