Đó là một bản thiết kế lễ phục.
Đến cả trang sức đi kèm cũng có.
Vương miện, hoa tai, vòng cổ, lắc tay, lắc chân, c3òn thêm cả nhẫn.
Nhìn có vẻ rất nhiều, rất phức tạp, nhưng không hề làm người ta cảm thấy bức bách.
Ánh mắt Chung 1Tri Vãn dán chặt lên trên tờ giấy.
Trước giờ cô ta chưa từng nhìn thấy bản thiết kế nào hoàn thiện như thế này.
Tu9y cô ta còn chưa tốt nghiệp cấp 3 nhưng cũng đã tham dự không ít buổi tiệc.
Mỗi lần chọn xong một bộ lễ phục, còn phải đi 3chọn trang sức đi kèm với nó, có lúc bởi vì màu sắc và kiểu dáng
của bộ lễ phục, mà rất khó chọn trang sức phù hợp.
Cho dù8 lúc chọn lựa chỉ nhầm lẫn một chút thôi, kết quả cuối cùng cũng sẽ cực kỳ lệch tông, không ăn khớp gì.
Chung Tri Vãn cũng từng học qua thiết kế
Dù sao thì Phỉ Thúy Trai cũng là sản nghiệp lớn nhất của Tập đoàn Chung thị, tương lai cô ta sẽ gia nhập tập đoàn,
không hiểu về thiết kế thì sao có thể khiến mọi người tín phục được.
Cho nên cô ta có thể nhìn ra được, bản thiết kế này được thực hiện vô cùng hoàn hảo.
Đến hoa văn trên bộ lễ phục cũng được vẽ một cách tinh xảo.
Nếu như thật sự có thể làm ra được một bộ lễ phục như thế này, thì chắc chắn sẽ khiến giới thiết kế thời trang phải
dậy sóng.
Chắc là Tập đoàn Chung thị muốn may một bộ lễ phục cho người đại diện mới, nên đã mời nhà thiết kế vẽ ra bản
thiết kế này.
Trước đây Chung Tri Vãn cũng đi theo quan sát không ít nhà thiết kế, nhưng không có ai đủ trình độ đuổi kịp bản
thiết kế này, thậm chí còn chẳng chạm tới một sợi lông ấy chứ.
Vậy mà một bản thiết kế hoàn hảo như thế này lại bị vứt đi không thương tiếc.
Nhưng Chung Tri Vãn có thể lý giải được.
Nhà thiết kế càng tài giỏi thì yêu cầu về sự hoàn mỹ lại càng cao.
Một nét bút hỏng cũng muốn vứt đi làm lại.
Tuy nhiên Chung Tri Vãn hoàn toàn không có hứng thú gì với bản thiết kế này, giờ cô ta vẫn còn đang đi học,
chuyện của Phỉ Thúy Trai cũng chẳng liên quan gì tới cô ta.
Cô ta cũng chỉ xem qua rồi để đó.
Hỏi lại ông cụ Chung một lần nữa, Chung Trị Vãn mới nhấc túi rác đi ra, vứt vào trong thùng rác to bên ngoài cổng
sắt.
Cô ta định quay về tiếp tục học bài thì vừa hay đụng phải Mục Thẩm Châu ở trong sân, cậu ta mới trở về.
Dạo gần đây Mục Thẩm Châu ngày nào cũng sớm đi tối về, cũng không cho cô ta đi theo, không biết là đang bận
cái gì.
Chung Tri Vãn đoán chắc là có liên quan tới Để đô.
Mục Thẩm Châu đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không nhìn thấy Chung Trị Vãn.
Đầu mày cậu ta nhíu chặt, hẳn là gặp phải vấn đề khó khăn nào đó.
“Thẩm Châu, cậu sao thế?” Chung Tri Vãn biết đây là thời cơ tốt để tạo quan hệ, thế là cô ta lên tiếng chào hỏi: “Đã
xảy ra chuyện gì à?”
“A, Tri Vãn.” Mục Thẩm Châu lúc này mới từ suy tư quay về thực tại, cậu ta đối xử với Chung Tri Vãn cùng xem
như ôn hòa, bèn thuận miệng nói một câu: “Bên phía nhà ngoại của mẹ tôi có một công ty thiết kế trang phục xảy ra
chút vấn đề, không tìm được bản thiết kế nào phù hợp.”
Cậu ta cũng không nhiều lời nữa, cứ thế bước vào trong căn biệt thự.
Mục Thẩm Châu ở trong nhà họ Chung đã gần một tháng, theo sự dặn dò của Chung phu nhân, Chung Tri Vãn
cũng biết được không ít chuyện ở Để đô.
Mẹ của Mục Thẩm Châu – Mục phu nhân tuy xuất thân không thể so được với nhà họ Mục những địa vị cũng
không hề thấp. Doanh nghiệp thời trang may mặc xếp thứ 13 trên cả nước Hoa thuộc quyền sở hữu của gia tộc nhà
Mục phu nhân. Chỉ có điều nhà Mục phu nhân không hề đặt trọng tâm phát triển vào công ty thiết kế thời trang
này, mà chú tâm hơn đến các sản phẩm điện tử.
Bản thiết kế?
Chung Tri Vãn sực nhớ tới bản vẽ bỏ đi mà cô ta nhìn thấy ban nãy, trống ngực bắt đầu đập thình thịch.
Cô ta lại chạy trở ra, đến khi tìm được bản tháo thiết kế trong thùng rác mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bản thảo này đã bị vứt đi thì chứng tỏ là người đó không cần nữa rồi.
Cô ta dùng chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Dùng một bản vẽ vứt đi mà đổi lấy sự quan tâm của nhà họ Mục thì cũng đáng lắm.
Dù sao cũng là nhà thiết kế của Tập đoàn Chung thị mời tới, xem như của nhà trồng được.
Đến lúc đó cô ta nói với ông cụ Chung một tiếng, ông cụ cũng sẽ không trách cô ta đâu.
Trong phòng. “A lô, mẹ ạ, con cũng đã liên hệ với tất cả các nhà thiên kể ở thành phố Hộ rồi, không có ai đủ tiêu
chuẩn cả.” Mục Thẩm Châu thở dài: “Đâu phải mẹ không biết, tiêu chuẩn của các giáo sư ở Học viện Nghệ thuật
Hoàng gia châu Âu cao đến mức nào mà.”
“Chẳng có chút sáng tạo nào, đừng nói là đoạt giải, còn chưa chắc đã qua được vòng gửi xe ấy chứ.”
Mục phu nhân tất nhiên biết rõ điều này: “Bên Đế đô cũng không dễ tìm, những nhà thiết kế hàng đầu đều đã bị
người ta mời hết rồi, bỏ đi, để xem tình hình thế nào đã, nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể từ bỏ không
tham gia nữa.”
Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu không chỉ là một trường đại học, nó còn là thánh đường nghệ thuật của
thế giới.
Có không ít cuộc thi quốc tế đều do Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu phụ trách tổ chức.
Bao gồm cả cuộc thi thiết kế thời trang lần này.
Nếu như có thể đoạt giải trong cuộc thi này, danh tiếng công ty của bọn họ sẽ vụt sáng trong giới thời trang.
Mấy lần tổ chức trước, bọn họ cũng có tham gia, chỉ có điều đều dừng chân ở chung kết.
Nhưng duy chỉ có cuộc thi lần này vô cùng đặc biệt, bởi vì lần này không có chủ đề, mà để nhà thiết kế mặc sức
sáng tạo.
Nhưng ngược lại độ khó cũng vì vậy mà cao hơn.
“Vẫn còn mấy ngày, để con tìm thêm xem.” Mục Thẩm Châu nói: “Mà mẹ cũng đừng chỉ quan tâm đến những nhà
thiết kế tốp đầu thôi, mẹ nên đến cả những tiệm nhỏ xem xem, biết đâu lại có thể gặp được.”
Mục phu nhân không hề nghĩ làm như vậy có