Pháo hoa nở rộ bên ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ rơi lả tả, ánh lên gương mặt với những đường nét như vẽ. Trong đôi mắt hoa đào cong cong như chất chứa cả dải ngân hà, sâu sắc mê hoặc lòng người.
Doanh Tử Khâm nhìn anh một lúc lâu rồi mới chầm chậm rút cái khăn tay từ trong túi áo ra, đưa sang: “… Xin lỗi.”
Phó Quân Thâm không nhận mà liếm liếm môi.
“Không sao.” Anh khom lưng, vỗ vỗ đầu cô gái g9iống như lần trước, động tác nhẹ nhàng như đang đùa giỡn với chú mèo con, khóe miệng cong lên: “Anh không để ý đâu.”
Bạn nhỏ vẫn ngoan ngoãn lắm.
Doanh Tử Khâm lại mất tập trung, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Cho đến khi bàn tay thon dài huơ huơ trước mắt, rồi8 ngón tay gập lại gõ nhẹ lên trán cô, một tiếng cười khẽ vang lên.
“Nghĩ cái gì thế?”
“Không có gì.” Doanh Tử Khâm hoàn hồn, vén ống tay áo lên đổ bột vào bát rồi cho thêm ít nước.
Cô chỉ đang nghĩ xem nên tặng Phó Quân Thâm cái gì thôi. Một con mèo hay một chú chó để có thể thỏa mãn sở thích xoa đầu của anh ta.
Nếu không cứ tiếp tục thế này có khả năng đỉnh đầu cô sẽ hỏi mất. Sau đó, hai người cũng chẳng trò chuyện thêm nữa, một người đun nước một người thái rau, xem như khá hài hòa. Còn trong phòng khách, Ôn Phong Miên đang mỉm cười nói gì đó với Ôn Thính Lan, vô cùng vui vẻ hòa thuận,
Ảnh mắt Doanh Tử Khâm ngừng lại. Khi còn bé cô chẳng nhớ được gì, lúc bắt đầu nhớ chuyện thì cô đã ở nhà họ Ôn rồi. Ôn Phong Biên phải chăm sóc hai đứa trẻ, bận đến mức sứt đầu mẻ trán.
Vào năm năm tuổi, Ôn Thính Lan chịu một vết thương lòng rất lớn càng khiến nhà họ Ôn đã khó này còn khó khăn hơn. Cô vừa học vừa ra ngoài tìm một số công việc lặt vặt làm thêm nhưng nhiều nhất thì một nhà ba người chỉ có thể sống tạm qua ngày, miễn cưỡng no bụng.
Cũng khó trách khi nhà họ Doanh tìm đến, Ôn Phong Miên lại khuyên cô rời đi, bởi vì nhà họ Doanh có thể cho cô nhiều tài nguyên tốt hơn.
Song từ đầu tới cuối, Ôn Phong Miên chưa bao giờ nghĩ cho chính mình.
Doanh Tử Khâm cụp mắt không nhìn nữa, cô sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt.
Hai ngày sau.
Tiết trời ấm áp trở lại, ánh mặt trời chiếu rọi trên cao, nhiệt độ tăng vọt lên đến hai mươi độ C, như thế trận tuyết mấy ngày trước chỉ là tưởng tượng ra. Cô gái mặc chiếc áo liền mũ màu đen, một tay cô đút vào tủi, tay còn lại cầm chiếc kem ốc quế. Trên tay chàng trai đứng sau lưng cô còn cầm hai ly trà sữa, gương mặt rõ ràng hơi bất đắc dĩ: “Chị, chị thích
ăn đồ ngọt từ lúc nào thế?”
Doanh Tử Khâm cắn hai ba miếng là ăn hết chiếc kem ốc quế: “Cuộc sống cay đắng quá nên ăn ít đồ ngọt.”
Đồ ngọt của thế kỷ 21 khá ngon, cũng xem như một niềm vui nho nhỏ.
Ôn Thính Lan lại hiểu nhầm ý của câu này, cậu im lặng một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Chị chị không sống cùng bố con em à?”
“Tạm thời thì không.” Doanh Tử Khâm ậm ừ trả lời: “Chị còn chút chuyện chưa giải quyết được, em với bố cứ yên tâm ở đây đi.”
Hôm ấy, sau khi ăn cơm xong, cô bàn bạc với Ôn Phong Miên chuyện muốn đưa bọn họ đến thành phố Hộ sống, lúc đầu ông không tán thành vì sợ sẽ gây thêm rắc rối cho cô, một hồi lâu sau mới đồng ý.
Cô bỏ ra bốn triệu để mua một căn hộ với diện tích tám mươi mét vuông ở vành đai ngoài, sắm sửa một ít đồ dùng trong nhà và thu xếp ổn thỏa cho Ôn Phong Miên.
Ôn Phong Miên đến thành phố Hộ, đương nhiên Ôn Thính Lan cũng quyết định chuyển đến trường Thanh Trí. Cậu đã nhận được lời mời của Thanh Trí từ lâu nhưng trước giờ vẫn không đồng ý.
Còn về phần nhà họ Doanh…
Khả năng bói toán của cô vẫn chưa hồi phục nhưng theo những đạo lý trong bói toán thì chuyện gì cũng đều có luật nhân quả. Nhân quả giữa cô và nhà họ Doanh vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn, trước mắt tạm thời không thể rời đi được. Vả lại, lúc quan sát và đoán định tương lai, cô phát hiện ra một số thứ vô cùng quan trọng, có dính líu đến nhà họ Doanh nhưng lại rất mơ hồ. Ở nhà họ Doanh sẽ tiện cho việc điều tra hon.
Ôn Thính Lan cau mày: “Nhưng những kẻ đó.”
Cậu không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc chị gái cậu đã chịu bao nhiêu uất ức ở nhà họ Doanh mà bây giờ phải ăn đồ ngọt để giải tỏa.
“Yên tâm đi.” Doanh Tử Khâm