Là của trung tâm xét nghiệm ở bệnh viện Số 1 thành phố Hộ, rất có uy tín,
Doanh Thiên Luật thở phào một hơi.
May mà kết quả xét nghiệ3m ADN ở đây, anh ta không cần đi làm thêm một lần nữa.
Anh ta mở kết quả xét nghiệm AND ra, trên gương mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Kh1ông giống những gì anh
ta nghĩ, bán kết quả xét nghiệm này không phải của Doanh Tử Khâm, Chung Mạn Hoa, Chung Chẩn Đình mà là
của Doanh Nguyệt Huyên9. [Bốn, phân tích Các ADN 1.9 locus STR như1179 đều là dấu hiệu di truyền học của con
người, tuân theo chuỗi quy luật Mendel, ứng dụng liên ngành có3 thể làm xét nghiệm ADN, tỉ lệ loại trừ không
theo mẹ là 0.99999999989. Trong kết quả bên trên, các alen trong gen người con giả định đều có thể tìm8 thấy trong
kiểu gen của người mẹ giả định.
Theo tính toán, số tích lũy người thân là 1.287 x 109.
[Năm, kết luận.]
Thông qua trung tâm xét nghiệm giám định, Doanh Nguyệt Huyên là con gái ruột của Tỉnh Hồng Trinh,
Phía dưới có đóng con dấu đỏ.
Bốn chữ đỏ “xác nhận thân sinh” khiến con ngươi Doanh Luật Thiên co lại.
Anh ta không học sinh vật học, phần phân tích ở mục bốn anh ta không hiểu, nhưng anh không thể không đọc hiểu
kết luật xét nghiệm.
Doanh Thiên Luật mím môi, ánh mắt di chuyển, nhìn thấy chữ ký dưới góc phải của kết quả.
Người xét nghiệm: Lộ Lăng.
Doanh Thiên Luật biết Lộ Lăng, là bác sĩ cấp chuyên gia của bệnh viện Số 1. Là bác sĩ nghỉ hưu ở Để đô, có y thuật
rất cao siêu và có danh tiếng nhất định trong giới y học quốc tế.
Nhưng vào ba năm trước, Lộ Lăng đã bất hạnh qua đời trong một trận tai nạn giao thông. Lúc ấy thành phố Hộ còn
đặc biệt tổ chức lễ truy niệm cho ông, Đế đô cũng có người của các gia tộc lớn gửi lời chia buôn đến.
Mà bản kết quả xét nghiệm này lại được ký bởi Lộ Lăng, vậy chắc chắn thời gian xét nghiệm phải từ ba năm trước.
Nghĩ đến đây, Doanh Luật Thiên lại mở tờ xét nghiệm ra, lướt mắt tìm ngày tháng.
Ngày xét nghiệm: 24 tháng 10 năm 2016.
Doanh Thiên Luật day huyệt Thái Dương, cảm xúc lại không thể bình tĩnh lại được.
Cũng có nghĩa là bốn năm trước, Doanh Chẩn Đình và Chung Mạn Hoa đã tìm thấy bố mẹ ruột của Doanh Nguyệt
Huyên, hơn nữa còn làm xét nghiệm ADN, nhưng vẫn để Doanh Nguyệt Huyện ở nhà họ Doanh.
Anh ta cứ tưởng bố mẹ của Doanh Nguyệt Huyên đã qua đời rồi.
Giờ xem ra rõ ràng mẹ của nó vẫn còn sống.
Doanh Thiên Luật lại lật tìm nhưng không thấy xét nghiệm ADN của Doanh Tử Khâm.
Anh ta chậm rãi thở ra một hơi, đặt xét nghiệm ADN của Doanh Nguyệt Huyền lại chỗ cũ.
Anh ta đứng dậy, tựa vào tường, ngẩn người nhìn trần nhà.
Mười phút sau, Doanh Thiên Luật mới xuống tầng, đi đến phòng ngủ của Chung Mạn Hoa.
Doanh Thiên Luật rũ mắt, gõ cửa: “Mẹ.”
Trong phòng ngủ, Chung Mạn Hoa thấy cuối cùng Doanh Thiên Luật cũng chịu để ý đến bà ta thì lập tức ngồi dậy,
mở cửa, nở nụ cười: “Thiên Luật, có chuyện gì cần mẹ giúp à?” “Con nói vài câu xong sẽ đi ngay.” Vẻ mặt Doanh
Thiên Luật rất lạnh nhạt: “Mẹ, hồi xưa lúc bố mẹ tìm Tiểu Huyên trở về có làm xét nghiệm ADN luôn không?”
Nghe đến đây, đầu Chung Mạn Hoa ong lên một cái: “Thiên Luật? Con nói gì?
Tại sao phải làm xét nghiệm ADN?”
“Con biết chân tướng sự việc rồi.” Doanh Thiên Luật nhìn vẻ mặt của bà ta thì tức đến bật cười: “Mẹ, đã là lúc nào
rồi mà mẹ còn định giấu giếm con? Hửm?” Chung Mạn Hoa thực sự không thể ngờ được Doanh Thiên Luật đã biết
chuyện. Bà ta mím môi, miễn cưỡng cười: “Không phải cố ý giấu con, chỉ là bố mẹ không biết nên nói thế nào thôi.”
“Giờ mẹ có thể nói rồi.” Ánh mắt Doanh Thiên Luật sắc bén: “Lúc tìm thấy Tiểu Huyên, bố mẹ không làm xét
nghiệm AND à?” “Không phải là tìm thấy Tiểu Huyền.” Bị từng bước, từng bước áp sát thế này, Chung Mạn Hoa
chỉ có thể nói chuyện năm xưa ra: “Con bé là do mẹ và bố con nhận nuôi.”
“Nhận nuôi?” Doanh Thiên Luật hơi kinh ngạc: “Thế nên mẹ không chỉ không tìm Tử Khâm mà còn nuôi đứa trẻ
khác để làm thể thân?”
Anh ta cứ tưởng ngay từ đầu bố mẹ mình đã tìm lầm. “Thế thân cái gì?” Chung Mạn Hoa không thích nghe lời này,
sắc mặt bà ta lạnh xuống: “Tiểu Huyên là Tiểu Huyên, không ai có thể thay thế con bé.”
Thấy sắc mặt Doanh Thiên Luật càng ngày càng khó coi, bà ta mới hòa hoãn lại ngữ khí: “Lúc ấy không tìm được
con bé, con lại còn nhỏ, con không biết bên ngoài có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nhà họ Doanh chúng ta
đâu. Nếu tin xấu này mà bị lộ ra ngoài, nhà họ Doanh còn có ngày hôm nay ư?”
“Mẹ với bố con làm vậy cũng là vì nghĩ cho cái nhà này, sao con không thể hiểu cho mẹ một chút?”
“Tên và ngày sinh cũng bị cướp mất, đây còn không phải là thế thân?” Doanh Thiên Luật hít sâu một hơi: “Mẹ còn
giấu con, thậm chí còn coi Tử Khâm là kho máu. Mẹ, mẹ là mẹ em ấy ư? Sao mẹ có thể làm được chuyện đó?”
Ngừng một lúc, anh ta bật cười, giễu cợt nói: “Con quên mất, mấy hôm trước xem tin tức còn thấy có bà mẹ ruột
còn đánh con gái mình ác đến nỗi con gái phải vào phòng điều trị tích cực, suýt nữa là không cứu được nữa, so ra
thì mẹ vẫn tốt hơn.”
Bị con ruột của mình nói vậy, sắc mặt Chung Mạn Hoa lúc xanh lúc trắng. Bà ta đập bàn, tức đến đau