Cửa hàng bánh ngọt này là do một cặp vợ chồng thành lập, làm thủ công hoàn toàn, số lượng mỗi ngày có hạn vậy
nên chỉ mỗi3 thành phố bên cạnh là có. Nhưng vì bánh họ làm rất ngon nên ngày nào cũng sẽ có rất nhiều người tới
xếp hàng.
T1ừng có gia tộc ở thành phố Hồ muốn bỏ vốn giúp đôi vợ chồng kia mở rộng cửa hàng nhưng đã bị từ chối.
Doanh Thiê9n Luật đi từ giữa trưa, xếp hàng mất ba tiếng mới mua được.
Hai hôm nay, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều.
A3nh ta đã trễ nải nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa từng làm được điều gì cho em gái mình cá, giờ chỉ còn cách
đền bù từng8 chút từng chút một mà thôi.
Anh ta không phải một người anh trai xứng đáng, nhưng anh ta sẽ toàn tâm toàn ý để làm.
Hai tại Doanh Nguyệt Huyện ong ong, tay cô ta chết điếng ở giữa không trung. Cứ như vậy, Doanh Thiên Luật lướt
qua bên cạnh cô ta.
Nụ cười trên gương mặt cô ta dần cứng lại, chuyển dần sang sắc tái nhợt.
Khó chịu, xấu hổ!
Doanh Nguyệt Huyên kinh ngạc nhìn Doanh Thiên Luật, hốc mắt đỏ ửng.
Cho dù cô ta có ngu ngốc hơn đi nữa thì cũng nhận ra mấy ngày gần đây Doanh Thiên Luật cố tình tránh mặt
không gặp mình, không phải là vì công việc quá bận rộn mà là do biết cô ta không phải em gái ruột của anh ta.
Hóa ra hôm đó Doanh Thiên Luật đứng ngoài cửa đã nghe được. Nhưng anh ta lại không chịu nói cho cô ta biết, để
cô ta ôm mãi suy nghĩ viển vông. Chung Mạn Hoa cũng không thể ngờ rằng Doanh Thiên Luật tới tìm Doanh Tử
Khâm, còn đưa bánh ngọt của Doanh Nguyệt Huyên cho Doanh Tử Khâm. 2
Sắc mặt bà ta trở nên khó coi, gương mặt tái xanh, nhưng không tiện mở miệng quát lớn. Doanh Thiên Luật là con
ruột của bà ta, đương nhiên bà ta quá hiểu tính cách người con này của mình.
Cố chấp, thẳng tính!
Nếu như bà ta phát sinh xung đột với nó, chắc chắn nó sẽ cãi lại. Nói không chừng sẽ khiến tất cả những khách mời
tham gia buổi dạ hội biết Doanh Nguyệt Huyên mới thật sự là con nuôi của nhà họ Doanh.
Cho dù bà ta không chịu thừa nhận thì những vị khách mời này vẫn sẽ nghi ngờ, như vậy sẽ không tốt cho danh
tiếng của Doanh Nguyệt Huyên
Sao Chung Mạn Hoa lại không hiểu ý nghĩa hành động này của Doanh Thiên Luật chứ?
Nó đang tỏ thái độ, Doanh Tử Khâm mới là em gái ruột của nó.
Chung Mạn Hoa khoanh tay trước ngực, tức giận tới mức thiểu tỉnh táo. Nhất là khi thấy sắc mặt Doanh Nguyệt
Huyên trắng bệch, bà ta càng đau lòng hơn: “Tiểu Huyên, con đừng đau lòng, mẹ và bổ luôn ở bên con.”
“Anh cả của con chỉ như vậy trong thời gian ngắn mà thôi, người nó thương nhất vẫn là con.”
“Không, con không cảm thấy đau lòng.” Doanh Nguyệt Huyên vội vàng cúi đầu xuống, giọng nói run run, nhưng
vẫn cười đáp: “Con nên vui mừng mới phải, vốn dĩ con không phải là em gái ruột của anh ấy mà, em gái anh ấy lại
phải chịu nhiều khổ số, sao anh ấy có thể không thương yêu được chứ.”
Cho dù chính miệng nói như vậy nhưng cô ta vẫn không thể nhịn được, nước mắt lăn dài trên gò má.
Cô ta đưa tay lên lau, nhưng càng lau lại càng chảy ra nhiều.
Thái độ của ông cụ chung với cô ta có sự thay đổi, cô ta có thể chấp nhận được. Dù sao cô ta biết mình chỉ là cháu
ngoại, đương nhiên không thể sánh bằng Chung Tri Vãn mang họ Chung được.
Đương nhiên trước đây thái độ của ông cụ chung với hai người cũng không có gì khác biệt. Nhưng Doanh Nguyệt
Huyên vẫn luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sau này dù cho ông cụ Chung có thiên vị Chung Tri Vãn, cô ta cũng
không cảm thấy thua kém gì cả.
Nhưng Doanh Thiên Luật thì khác.
Doanh Thiên Luật chỉ có một người em gái là cô ta, đương nhiên tất cả mọi chuyện đều cưng chiều cô ta.
Không có ai chia sẻ phần tình cảm này cả, vậy nên cô ta mới sợ hãi.
Cuối cùng điều cô ta sợ nhất vẫn xảy ra. Doanh Nguyệt Huyên hít thở sâu mấy lần, nói nhỏ: “Mẹ, con vào toilet một
lúc.” Chung Mạn Hoa cũng biết trong lòng Doanh Nguyệt Huyên đang cảm thấy khó chịu, bà ta đặt ly rượu trên
tay xuống: “Mẹ đi cùng với con.”
Cũng may hiện giờ vẫn chưa có nhiều người tới tham gia buổi tiệc, cũng chỉ có vài tên công tử và tiểu thư nhìn thấy
cảnh ấy.
Bọn họ cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Doanh Tử Khâm nhìn chiếc túi Doanh
Thiên Luật đưa tới, im lặng vài giây.
Chưa bao giờ cô biết cách từ chối ý tốt thật lòng của người khác cả.
Nhưng thân thể cô có vấn đề, vậy nên ai đối xử tốt với cô thì cô sẽ trả lại gấp trăm lần.
Nhưng Doanh Thiên Luật thì khác, hiện giờ cô vẫn không có ý định đón nhận anh ta.
Phó Quân Thâm tựa vào bàn ăn, đôi chân thon dài hơi cong, gương mặt tuấn mỹ, tỏa ra khí chất của mấy tên công
tử ăn chơi.
Anh đưa tay ra, nhận lấy túi bánh ngọt, bờ môi cong lên, cười đáp: “Đã làm phiền anh Doanh phải chạy xa như vậy
rồi, Yểu Yếu sợ người lạ, lại không quen biết gì anh, để tôi cầm giúp Yểu Yểu.” Cánh tay Doanh Thiên Luật dừng
lại, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Đương nhiên anh ta biết sau khi Phỏ Quân Thâm từ châu Âu trở về thì rất thân thiết với Doanh Tử Khâm.
Nhưng quả thật anh chàng này chưa từng làm ra việc gì vượt giới hạn, ngược lại còn giúp Doanh Tử Khâm rất
nhiều việc.
Cho dù người ở thành phố Hộ đồn đại Phú Quận Thâm là một tên công từ chỉ biết ăn chơi, tìm phụ nữ làm niềm
vui nhưng Doanh Thiên Luật chưa từng quan tâm tới mấy lời đồn đại ấy.
Nếu như Phó Quân Thâm chỉ là một tên công tử ăn chơi trác tác, cho dù có ông cụ Phó che chở thì anh có thể sống
sót tới tận giờ phút này ở trong nhà họ Phó tràn đầy những âm mưu quỷ kể hay sao?
Người không thể nhìn thấu mới là kẻ đáng sợ nhất.
Doanh Thiên Luật cũng biết cần có một thời gian rất dài thì Doanh Tử Khâm mới có thể đón nhận bản thân, thậm
chí anh ta đã sẵn sàng tinh thần dùng suốt quãng đời còn lại để bù đắp.
Anh ta đưa túi bánh ngọt cho Phó Quân Thâm, nhưng trước khi đi anh ta cảnh cáo một câu: “Em ấy còn nhỏ, anh
không được bắt nạt em ấy.”
“Yểu Yểu, em xem anh của em kìa.” Phó Quân Thâm đặt túi bánh ngọt lên trên bàn ăn, dừng lại vài giây, giọng điệu
mang theo ý giễu cợt, lười biếng nói: “Hình như anh ta đang có thái độ thù địch với anh đó.”
Doanh Tử Khâm khẽ nhíu mày, bình thản đáp: “Vậy chắc là anh không phát hiện ra