Tưởng bản thân có tài tiên tri hay là biết bấm quẻ bói toán?
Mà có thể biết trước ông ta định nói cái gì?
“A3i đây?” Người đàn ông trung niên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía giám đốc bộ phận thị trường:
“Sao bảo Truyền 1thông Sơ Quang quản lý nghiêm khắc lắm, từ lúc nào mà một ngôi sao hạng bét cũng có thể trèo
lên được tầng này?”
Tu9y tổng bộ của Truyền thông Sơn Quang đặt tại Đế đô, nhưng quy mô chi nhánh ở thành phố Hộ cũng không hề
nhỏ. Bên phía Đế 3đô phụ trách phim ảnh quốc tế, còn thành phố Hộ quản lý nghiệp vụ trong nước.
Công việc của hai bên thông thường đư8ợc tách biệt. Tòa nhà của chi nhánh thành phố Hộ tổng cộng có ba mươi
tầng.
Từ tầng 26 trở lên là phòng làm việc của các quản lý cấp cao như giám đốc, tổng giám đốc, cùng với trưởng chi
nhánh, vân vân.
Thang máy dành cho nhân viên và nghệ sĩ không thể đi đến tầng 26.
Còn thang máy dành cho cán bộ quản lý cấp cao thì phải quét thẻ mới vào được.
Người đàn ông trung niên cũng là người lăn lộn trong giới giải trí, tất nhiên có mối quan tâm không nhỏ đến các
ngôi sao. Nhưng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Doanh Tử Khâm trong giới giải trí.
Với một khuôn mặt như thế này, cho dù không có tài nghệ gì, thì làm một cái bình hoa di động cũng tuyệt đối có
thể bước lên đỉnh cao trong giới.
Nhan sắc như thần tiên.
Cách hình dung này nếu đặt trên người các nữ ngôi sao khác thì có lẽ sẽ bị coi là thổi phồng, hoặc sẽ khiến những
người khác không phục. Nhưng dùng để miêu tả cô gái này thì thậm chí còn không đủ xứng tầm. Người đàn ông
trung niên lập tức đưa ra kết luận, cô là nghệ sĩ mới ký với Truyền thông Sở Quang.
Ánh mắt của ông ta hơi thay đổi. Truyền thông Sơ Quang vốn đã là công ty giải trí đứng đầu giới giải trí nước Hoa
hiện nay, nếu như lại để Sơ Quang đưa ra một con át chủ bài, thì sau này thị trường còn có phần cho bọn họ húp
nữa hay không?
Giám đốc bộ phận thị trường và bộ phận tuyên truyền lại giống như hoàn toàn không nghe thấy người đàn ông
trung niên nói gì, cũng không trả lời ông ta.
Hai người đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào cô bé căng thẳng đến mức nói không nên lời: “Trướng trưởng ”
Bọn họ là quản lý cấp cao của công ty, đương nhiên cũng biết việc trưởng chi nhánh đã đổi người, Từ miệng của nữ
thư ký, bọn họ biết được trưởng chi nhánh mới là một cô bé còn rất trẻ.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp Doanh Tử Khâm. Thật không ngờ rằng, nhan sắc của vị trưởng chi
nhánh nhiệm kỳ này lại có thể đè bẹp toàn bộ nữ ngôi sao trong giới giải trí hiện giờ.
Nữ thư ký cuối cùng cũng cảm thấy được an ủi.
Cũng may, ít nhất lần đầu cô ta gặp sếp cũng không đến mức nói lắp.
Hai tên đàn ông này thật là kém cỏi.
Doanh Tử Khâm nhìn vết hằn đỏ trên mặt người trợ lý, chỉ vào tập tài liệu nằm trên đất, giọng nói rất bình tĩnh:
“Nhặt lên.”
Câu nói ấy khiến mấy người đứng đằng sau người đàn ông trung niên phải biển sắc. Người đàn ông trung niên thì
phì cười: “Cô nói cái gì? Cô ra lệnh cho tôi đấy à?”
Đến giám đốc của Truyền thông Sơ Quang còn phải nhường ông ta vài phần. Nói gì đến một ngôi sao còn chưa
chính thức ra mắt? Ông ta có cả trăm cách khiến cô biến mất mà thần không biết quỷ không hay. Doanh Tử Khâm
khẽ gật đầu: “Tôi mà nhặt lên thì mặt ông không yên đâu.”
Người trung niên nghe vậy thì cười càng to hơn, ông ta vắt tréo chân: “Tôi không nhặt đấy, cô làm được gì tôi nào?”
Nữ thư ký rất biết ý, lập tức khom lưng nhặt tập tài liệu màu xanh đó lên, đưa qua cho sếp.
Doanh Tử Khâm đón lấy, giơ tay lên.
“Bốp” một cái, tập tài liệu đập thẳng vào mặt người đàn ông trung niên. Nhìn cô gái không có vẻ gì là mạnh tay,
thế nhưng lực đập còn ác liệt hơn lực người đàn ông dùng ban nãy.
Mới đó thôi mà đã khiến cả người lẫn ghế của người đàn ông trung niên đổ nhào xuống đất.
Trên mũi ông ta hằn rõ một đường ngang bị tập tài liệu đập vào, dường như còn lõm cả vào trong.
Trợ lý kinh ngạc đến ngẩn người, cơ thể còn hơi run lên.
Lúc này có bàn tay đặt lên vai cô ta, theo sau là một giọng nói có phần lạnh nhạt: “Sang phòng nghỉ bên kia đi.”
Trợ lý sững người.
Cô ta vốn không hề biết thân phận của Doanh Tử Khâm, nhưng thấy giám đốc nhà mình cũng không lên tiếng, cuối
cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Một nhân viên nhỏ nhoi như cô ta, có bị xem là nơi trút giận cũng chẳng sao, đầu thể để công ty bị chỉ trích.
Trợ lý dụi dụi mắt, nói một tiếng “cảm ơn” rồi cúi đầu đi ra ngoài.
“Giám đốc Dương, Giám đốc Hứa, các người có ý gì hả?” Thư ký của người đàn ông đỡ ông ta dậy, ánh mắt lạnh
căm: “Nếu chúng tôi phát tán chuyện này lên trên mạng thì cổ phiếu của Truyền thông Sơ Quang các người có thể
tụt đến mấy bậc đấy.”
“Tốt, rất tốt.” Người đàn ông trung niên đẩy phút thư ký của mình ra, cười lạnh: “Phim mới của các người sao chép
kịch bản của bọn tôi, còn dám nghênh ngang như thế? Bây giờ tôi sẽ…” “Sếp!” Giám đốc Dương của bộ phận thị
trường cuối cùng cũng nói được một câu ra tấm ra miếng, vừa xấu hổ vừa thấy có lỗi: “Đã gây phiền phức cho cô
rồi.”
Người đàn ông trung niên bất chợt im bặt, hai mắt trợn trừng to như quả trứng gà, đầu ong lên.
“Nếu đã biết là phiên, thì lần sau nhở đánh trả.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Đánh người bị thương thì công ty sẽ
trả viện phí, xảy ra chuyện cũng có bộ phận quan hệ công chúng lo.”
“Xin sếp yên tâm.” Giám đốc Dương lập tức bảo đảm: “Sau này tuyệt đối sẽ đánh thẳng mặt ông ta.”
Chỉ có điều anh ta còn chưa kịp ra tay thì đã bị sếp bắt gặp rồi. Doanh Tử Khâm hơi suy tư trong giây lát: “Sao chép
kịch bản?”
“Chuyện này chúng tôi cũng đang giải quyết.” Giám đốc Hứa cũng lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Sếp không cần
phải lo lắng.” Người đàn ông trung niên còn đang ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn, thì cô gái đã rời khỏi phòng họp.
Lúc này Giám đốc Dương mới thở phào một hơi.
Anh ta quay đầu sang, lạnh giọng nói: “Trợ lý của tôi đưa tài liệu cho Chủ tịch Lý, Chủ tịch Lý còn chưa xem đã vứt
rồi, còn vứt vào mặt cô ấy, hôm nay Truyền thông Sơ Quang không hoan nghênh Chủ tịch Lý tới.”
Sau đó anh ta mỉm cười: “Còn về việc sao chép kịch bản, rốt cuộc