Có thể nói nhà họ Mục chính là đế quốc kinh doanh đứng đầu Để đô.
Nhưng vì bọn họ còn là con cháu nhà tướng, vậy nên dù theo nghiệp ki3nh doanh thì vẫn có sức ảnh hưởng to lớn
ở trong các lĩnh vực khác. Cộng thêm Mục Hạc Khanh từng nhận được quá nhiều vinh dự, công lao sáng n1gời,
được quốc gia bảo vệ, mối quan hệ của ông vô cùng đáng sợ. Xét về điểm này, nhà họ Nhiếp với nhà họ Tu không
thể so sánh với nhà họ Mục 9được.
Vậy nên Mục Thẩm Châu mới cảm thấy hơi khó hiểu,
Mục Hạc Khanh định nghỉ hưu, chọn người thừa kế nhà họ Mục, còn có ai 3có thể nhúng tay, chỉ điểm việc nội bộ
nhà họ Mục cơ chứ? Chỉ sợ chính ông cụ Nhiếp cũng không có tư cách này. Thấy phản ứng của Mục Thẩm Châ8u,
Mục Duy Phong suy tư vài giây mới hỏi: “Anh không biết hả?” “Không biết.” Mục Thẩm Châu cho rằng Mục Duy
Phong đang thử thăm dò mình, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn mấy phần: “Chính cậu đã nói Mục Thừa tiên sinh
tới trước tôi, tôi đâu có biết tiên tri.”
Mục phu nhân đã nhắc nhở nhiều lần, trong số những ứng cử viên người thừa kế khác, cậu ta phải đề phòng Mục
Duy Phong nhất.
Mục Duy Phong nhỏ hơn cậu ta hai tuổi, năm nay mới hai mươi, là sinh viên Đại học Để đồ.
Đại học Để đô là trường đại học số một nước Hoa, rất có trọng lượng trong giới học thuật quốc tế. Đại học Đế đô
tuyển chọn sinh viên chỉ quan tâm tới năng lực, không hề quan tâm xem người này có xuất thân từ các dòng họ lớn
hay không. Điểm duy nhất thua kém chính là bố mẹ Mục Duy Phong mất sớm, không có ai giúp đỡ.
Đồng thời có bác sĩ khẳng định chắc chắn anh ta không sống qua được tuổi ba mươi. Người chết sớm không tiện kế
thừa nhà họ Mục. “Ân nhân cứu mạng ông nội.” Mục Duy Phong khẽ họ vài tiếng: “Một vị thần y.” Dừng lại vài
giây, anh ta nói tiếp: “Mục Thừa tiên sinh nói nếu như không có vị thần y này, vào đầu năm nay, rất có thể ông nội
đã không qua khỏi được.” “Ông nội rất kính nể vị thần y này, còn định truyền lại nhà họ Mục cho thần y, nhưng
thần y không hề để tâm tới.”
Nghe tới đây, đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Mục Thẩm Châu mới giãn ra: “Tôi biết là ai rồi.”
Chuyện nhà họ Mộng chữa trị cho Mục Hạc Khanh không phải là bí mật gì cả, ngay cả Mục phu nhân cũng biết.
Nhưng Mục phu nhân cũng chỉ biết đó là một vị thần y rất giỏi của nhà họ Mộng, không biết cụ thể đó là ai. Trong
quá trình trò chuyện với Mộng Cảnh Ngọ, Mục Thẩm Châu may mắn biết được tên của vị thần y ây.
Người này thuộc dòng chính của nhà họ Mộng, còn rất trẻ tuổi, trình độ y thuật vô cùng cao siêu, không hề thua
kém những người thuộc thế hệ trước.
Mục Hạc Khanh rất coi trọng vị thần y này, còn trở thành bạn vong niên với cô ấy. Nếu như là ân nhân cứu mạng
của Mục Hạc Khanh thì người này nhúng tay vào việc người thừa kế nhà họ Mục cũng không có gì lạ.
Mục Duy Phong không biết, nhưng anh ta không hề hỏi.
Vài phút sau, Mục Thừa trước đó rời khỏi quay về. Mục Thẩm Châu không biết đây có phải là ảo giác của mình hay
không, nhưng cậu ta cảm thấy hình như Mục Thừa nhìn mình khá nhiều.
“Bài kiểm tra đầu tiên sẽ diễn ra vào cuối tháng này.” Mục Thừa đưa tài liệu trên tay cho quản gia đang đứng bên
cạnh: “Các vị thiếu gia, tiểu thư cần phải tới đúng giờ, nội dung kiểm tra đều được ghi trên đây, đến lúc đó tôi sẽ
không nói thêm.”
Quản gia phát tài liệu xuống dưới, mỗi người đều nhận được một phần.
Sau khi mọi người đọc được nội dung bài kiểm tra, sắc mặt đều trở nên nghiêm túc. “Mục Thừa tiên sinh.” Mục Thẩm Châu đột nhiên lên tiếng: “Chúng tôi không được gặp ông nội à?”
“Sau khi vượt qua bài kiểm tra đầu tiên thì mọi người sẽ được gặp lão gia, đây chính là gia quy của nhà họ Mục.”
Mục Thừa nói: “Trước đây ông chủ cũng phải như vậy.”
Vào triều đại phong kiến cách đây cả thế kỷ, chế độ kiểm tra người thừa kế của nhà họ Mục đã được tiến hành như
thế. Điều này là để bảo đảm nội bộ nhà họ Mục sẽ không bị thối rữa, suy yếu, cho dù thỉnh thoảng cũng có vài đứa
con cháu lòng dạ bất chính, nhưng cả nhà họ Mục cũng sẽ không bị sụp đổ.
Bờ môi Mục Thẩm Châu mấp máy, ngồi xuống. Vốn cậu ta tưởng rằng Mục Hạc Khanh sẽ đích thân đứng ra thông
báo cho mọi người.
Trước khi Mục Thừa rời đi, anh ta dừng lại trước mặt Mục Duy Phong: “Cậu Duy Phong, tình trạng sức khỏe của
cậu không được tốt, tôi đề nghị cậu hãy đi chữa trị, tránh xảy ra vấn đề trong khi đang tiến hành kiểm tra.”
Mục Duy Phong mỉm cười, đáp: “Cảm ơn Mục Thừa tiên sinh đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi, có cơ hội tôi sẽ đi.” Mục
Thừa khẽ gật đầu, sau đó mới rời khỏi.
Thành phố Hộ. Mười một giờ đêm.
Cho dù đã là đêm khuya nhưng thành phố quốc tế hiện đại này vẫn sáng đèn, người xe đi lại đông như mắc cửi.
Nhưng trong đó không hề bao gồm một căn biệt thự bị bỏ hoang ở phía bắc ngoại ô. Xung quanh căn biệt thự này
nhìn như vô cùng vắng vẻ, nhưng thật ra có rất nhiều người ẩn nấp. Chỉ là những người này đều mặc áo da màu
đen bó sát người, hòa vào trong bóng đêm. Những người này đều là tinh anh mà gia tộc Bevin bồi dưỡng.
Nước Hoa có võ cổ, bên phía châu Âu cũng có cách dạy vẽ riêng của họ. Thực lực của những tay lính đánh thuê này
không hề thua kém gì cổ võ giả. Nhất là những dòng tộc lớn như nhà Bevin, bọn họ dùng rất nhiều tiền để chiêu
mộ những người trên bảng thợ săn.
Trong biệt thự. Đại sảnh tầng một. Lita ngồi trên ghế sô pha, lông mày nhíu chặt, tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Cô ta là
người có tính tiểu thư, không hề thích