Ánh mắt người phụ nữ lập tức lóe lên sắc lẹm, cả người tản ra luồng khí lạnh lẽo, giọng điệu cũng trầm xuống: “Cô
đang nghi ngờ tôi đấy à3?”
Cô ta vừa dứt lời, thần kinh Lance và Bessie đều căng thẳng tột độ.
“Không phải nghi ngờ, là mời cô thể hiện năng lực 1cho chúng tôi chiêm ngưỡng một chút.” Doanh Tử Khâm gật
đầu: “Đây là độc dược kiểu mới mà gia tộc Bevin mua được từ độc dược sư số ba, t9rước mắt vẫn chưa có bất kỳ
loại thuốc nào giải được.”
“Nhưng tôi tin tiền bối là độc dược sư số một thế giới, nhất định có thể g3iải được.” Người đàn ông trung niên
nghe mà đầu óc mơ hồ, không nên nổi tò mò bèn thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, người hỏi mua chất độc mới c8ủa tên
thần kinh kia từ lúc nào vậy?”
Lita đạp ông ta một phát: “Ông im ngay đi.”
Người phụ nữ nhìn miểng điểm tâm trong bình, cười lạnh: “Nếu gia tộc Bevin đã không có thành ý như thế thì lần
hợp tác này thôi đi vậy.”
Cô ta cũng không cần hoa Ninh Thần nữa, cứ thế xoay người đi ra ngoài.
Nhưng có một bàn tay dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, thoắt cái đã giữ chặt lấy bả vai cô ta.
Lita vốn định ngăn cản nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi thất kinh. Mọi người đều biết khắp
người độc dược sư đều là chất độc, kể cả là độc dược sư xếp thứ hai mươi trên bảng xếp hạng. Nếu không có sự
đồng ý của bọn họ mà đã tự ý đụng chạm vào người họ sẽ lập tức trúng độc
Đây lại còn là độc dược sư số một. Đụng vào cô ta, mất mạng ngay tức khắc còn là nhẹ.
Trừ phi, người này là giả mạo!
Con người Lita tụ lại, cô ta nghiêm nghị quát: “Người đầu, bắt lại!”
Vừa nghe lệnh, những người nấp trong bóng tối đồng loạt xông ra, nhanh chóng bao vây người phụ nữ kia.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp tiến lên, người phụ nữ đột nhiên co rúm lại. Cô ta ngoẹo đầu rồi cứ thể ngã thắng
xuống đất. “Trò gì vậy?” Lita lạnh lùng tiến lên: “Còn giả chết à?”
“Đừng qua đó.” Doanh Tử Khâm giơ tay ngăn cô ta lại: “Có độc đấy.”
“Gì cơ.”
Lita hơi sửng sốt, đến lúc quay lại nhìn thì sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.
Chỉ thấy cơ thể người phụ nữ trên mặt đất dần dần hõm vào, chỉ khoảng nửa phút sau đã biến thành một bộ xương
trắng hếu.
Sau đó, trên những đoạn xương bắt đầu xuất hiện đường vân màu đen.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, chất độc đã ăn mòn toàn bộ nội tạng và da thịt người phụ nữ, phân giải hoàn toàn tế
bào, cực kỳ kinh khủng. Cho dù không phải độc dược sự số một, loại độc dược này cũng đủ xếp vào tốp 10 thế giới.
Không chỉ độc dược sư mới có bảng xếp hạng, ngay cả chất độc cũng có. Mười loại độc hàng đầu thế giới đều được
tập trung một chỗ, canh phòng nghiêm ngặt, không được phép tuôn ra ngoài.
Loại độc mạnh nhất thế giới có thể so sánh với những loại virus viễn cổ từ hàng tỷ năm trước đang nằm sâu dưới
lớp băng ở châu Nam Cực. Chỉ trong vài phút có thể hủy diệt thế giới.
Doanh Tử Khâm móc trong túi ra một cái bình khác, giơ tay rắc bột bên trong xuống đất. Lita vẫn rất cảnh giác:
“Đây là gì?”
“Thuốc có thể giải được trăm loại độc mua từ chỗ tên thần kinh.” Doanh Tử Khâm đổ hết cả bình: “Chắc chạm vào
được đấy, cơ mà cô cũng không kiểm tra được là thứ gì đâu.”
Sắc mặt Lita thay đổi liên tục: “Mặc kệ đi, cứ mang về trước đã, bất luận thế nào, chắc chắn là có độc dược sư đã ra
tay.”
Nói đoạn, cô ta lấy di động ra: “Để tôi đăng một bài lên diễn đàn.”
Giống như Xander Laurent, gần như mọi người đều biết Lita là đại tiểu thư của gia tộc Bevin.
Cấp bậc tài khoản của cô ta là cấp S.
Dù sao cả diễn đàn cũng chỉ có vài tài khoản cấp S.
Cô ta tức giận đăng bài xong: “Tôi thật sự quá ngây thơ rồi.”
Doanh Tử Khâm nhìn cô ta một cái, khẽ gật đầu: “Ở tuổi này của cô, ngây thơ là chuyện rất bình thường.”
“Đừng nói đểu người khác nữa được không?” Lita nghiến răng nghiến lợi: “Tôi phải về châu Âu trước rồi, rảnh rỗi
chúng ta liên lạc sau nhé.”
Doanh Tử Khâm không nói gì, cô khẽ phủi tay rồi rời khỏi căn biệt thự cũ.
*
Ngày hôm sau.
Nhà họ Mục ở Để đô.
Mục Duy Phong ngồi trên ghế đá ngoài vườn hoa, tay phải cầm một cây bút lông, sau khi khẽ chấm mực nước thì
bắt đầu viết chữ.
Chữ của anh ta rất đẹp, đi bút nhẹ nhàng mà nét chữ thì sắc sảo gọn gàng, mạnh mẽ có lực.
Những chữ đằng trước Mục Duy Phong viết rất lưu loát, nhưng lúc viết đến chữ cuối cùng, tay anh ta khẽ run lên
một cái. Sau đó, anh ta phun ra một ngụm máu, bắn đầy lên tờ giấy Tuyên Thành.
Nhìn mà không khỏi giật mình.
Sắc mặt Mục Duy Phong lại vẫn bình tĩnh, anh ta vò nhàu tờ giấy, ném vào trong thùng rác, sau đó tiện tay nghe
điện thoại đang đổ chuông bên cạnh.
“Ông Thịnh.” Mục Duy Phong vừa lên tiếng lại bắt đầu họ dữ dội.
Khụ khụ, lại một ngụm máu nữa bắn ra.
Dù cách đường dây điện thoại nhưng Thịnh Thanh Đường ở đầu dây bên kia vẫn nghe ra được vấn đề, ông biển
sắc: “Bệnh của cháu nặng hơn rồi à?” “Vẫn ổn ạ.” Mục Duy Phong khẽ lau vệt máu bên khóe môi, cười khổ: “Ít nhất
bây giờ sẽ không chết.”
“Cháu cháu cháu!” Thịnh Thanh Đường vô cùng sốt sắng: “Sao cháu không nói với ông?”
Thực ra Thịnh Thanh Đường từng có suy nghĩ sẽ nhận học trò, người đó chính là Mục Duy Phong. Khi ấy, ông còn
đảm nhận chức hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa, vẫn đang sống ở Để đô. Ông đã quen Mục
Duy Phong trong một buổi triển lãm thư pháp. Trong thế hệ trẻ cùng trang lứa mà ông đã gặp, ngoại trừ Doanh Tử
Khâm, chỉ có chữ của Mục Duy Phong là đẹp nhất.