Cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc áo cộc tay màu trắng và quần jeans xanh đậm.
Đôi chân thon dài thẳng tắp, làn da trắng tựa ngọc gần như trong s3uốt. Chỉ mặc bộ trang phục cực kỳ phổ thông đi
trên đường nhưng cô vẫn có sức hấp dẫn khiến mọi người chú ý đến cô ngay lập tức.
Cô gái khô1ng đeo kính râm hay khẩu trang, lại đi từ phía đối diện tới nên Mục Thẩm Châu có thể nhìn rõ gương mặt cô.
Đó là một gương mặt cực kỳ xinh 9đẹp.
Mục Thẩm Châu hơi nhíu mày.
Sao cậu ta vừa về Để đô, Doanh Tử Khâm cũng đến để đồ thể này?
Nhà họ Doanh không có họ h3àng gì ở Để đô, Doanh Tử Khâm đến đây làm gì?
Thấy sắc mặt cậu ta thay đổi, Mục phu nhân quay đầu, nhìn theo tầm mắt cậu ta: “Sao thế?”
Mục phu nhân cũng nhìn thấy cô gái nhưng bà ta đã sớm quên mất Doanh Tử Khâm là ai. Trước giờ bà ta không có
thói quen nhớ mặt những người không quan trọng.
“Nhìn thấy một người quen thôi ạ.” Mục Thẩm Châu nói: “Mẹ, con qua đó chào hỏi.”
Nói xong, cậu ta đi lên phía trước, thái độ rất lịch sự, khách sáo mà hờ hững: “Doanh tiểu thư, lại gặp nhau rồi, cô
tới Để đó có việc gì thế?”
Thế nhưng cô gái không trả lời.
Cô còn không liếc nhìn cậu ta lấy một cái, làm như hoàn toàn không quen biết người này.
Cũng như không nghe thấy cậu chào hỏi của cậu ta, cứ thể đi lướt qua người cậu ta.
Bàn tay đang vươn ra của Mục Thẩm Châu khựng lại giữa không trung, thu lại cũng không được mà giơ lên cũng
không xong, nét mặt cậu ta lập tức trở nên lúng túng.
“Ai thế?” Mục phu nhân sầm mặt: “Con chào hỏi cô ta, sao cô ta lại không để ý đến con?”
Kể cả thiên kim nhà họ Nhiếp và nhà họ Tu cũng không đến mức chẳng nể nang gì Mục Thẩm Châu. “Doanh Tử
Khâm.” Mục Thẩm Châu thở dài một tiếng, cảm giác hơi bất lực: “Chắc vẫn đang giận chuyện ở buổi đấu giá hôm
trước.” Thật ra cậu ta đang nhắc nhở cô. Nếu như cậu ta không lên tiếng trước, thủ đoạn của nhà họ Mộng sẽ càng
tàn nhẫn hơn.
Doanh Tử Khâm sao có thể ứng phó được?
Đáng tiếc, cô tự cho rằng có Phó Quân Thâm là có đầy đủ sức mạnh. Mục phu nhân trầm tư vài giây mới sực nhớ
ra: “Hóa ra là cô ta.”
Dùng một chút, bà ta mới cất giọng thờ ơ: “Người đẹp thì có nhiều lắm, chuyện quan trọng nhất của con bây giờ
chính là vượt qua bài kiểm tra, đợi đến khi con trở thành người thừa kế thực sự của nhà họ Mục, cả mấy gia tộc ở
nước ngoài cũng phải xin liên hôn ấy chứ. Con không cần phải lãng phí sự chú ý lên một đứa con gái nuôi.”
Cơ mà gương mặt đó của Doanh Tử Khâm thật sự thu hút đàn ông. Đừng nói là đàn ông, cả phụ nữ nhìn cũng sẽ
rung động.
Mục phu nhân không thể không nhắc nhở Mục Thẩm Châu, sợ cậu ta chểnh mảng lỡ dở việc quan trọng. Còn
chuyện Doanh Tử Khâm tới Đế đô làm gì hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ.
“Nó có phụ trách cuộc thi của các con đâu.” Mục phu nhân nói thêm: “Lát nữa chúng ta còn phải tới nhà họ Mộng
một chuyến đấy.” (
***
Nhà họ Phó.
Ăn cơm tối xong, ông cụ Phó liền ra ngoài, từ khi cơ thể khỏe lên ông thường xuyên ra ngoài đi dạo. Nhưng ông
vẫn thích nhất là đi tìm ông cụ Chung đánh cờ. Dù ông cụ Chung rất thích chặn cửa không cho ông vào, ông vẫn
lấy làm vui vẻ.
Những người tầm tuổi bọn ông chẳng còn lại mấy người. Lúc ông cụ Doanh và công cụ Giang còn sống, bọn họ còn
tụ tập đủ một bàn mạt chược, còn bây giờ chỉ có thể đánh cờ thôi.
Sau khi Chung Tri Vãn ra nước ngoài, nhà họ Chung vắng vẻ đi nhiều, nên ông cụ Phó cũng tiện ở lại bên đó mấy
ngày.
Ông cụ Chung đã bày xong bàn cờ từ lâu, thấy ông tới, ông ấy khẽ ngoắc tay: “Ông Phó, nào, ngồi xuống đi, xem
tội giết ông không còn mảnh giác như thế nào.” Ông cụ Phó chắp tay sau lưng, chầm chậm ngồi xuống: “Chưa biết
ai giết ai đâu.” Hai ông cụ chơi cờ vây.
Ông cụ Phó chọn quần đen, nhưng sau khi cầm quân cờ đầu tiên lên, mãi một lúc ông vẫn không hạ cờ xuống.
Hồi lâu, ông mới mở miệng: “Ông Chung, đã mấy tháng rồi nhưng tôi vẫn thật sự không dám tin mình còn có thể
khỏe mạnh ngồi đây đánh cờ với ông như thế này.”
Thật ra ông cụ Phó vẫn luôn biết, ông không phải bị bệnh mà là trúng độc.
Loại độc này sẽ không lấy mạng ông ngay lập tức nhưng ngày qua ngày, nó sẽ ăn mòn cơ thể ông, tổn hại đến tuổi
thọ ông. Ngay cả ông cũng không ngờ mình có thể chịu đựng được hai mươi năm. Ông cụ Phó hơi trầm mặc rồi lại
khẽ bật cười tự giễu: “Cũng chẳng biết là còn sống được bao lâu.”
“Cút cút cút.” Ông cụ Chung không thích nghe: “Đêm hôm đừng có nói những câu xúi quẩy đó. Ông mới chỉ tám
mươi lăm tuổi, ít nhất cũng sống thêm được hai mươi năm nữa.” “Tôi nói thật đấy.” Ông cụ Phó vừa đánh cờ vừa
nói: “Ông khỏe mạnh cường tráng, chắc chắn sẽ sống lâu hơn tôi. Đến lúc tôi không còn nữa, phiền ông giúp tôi để
ý đến Quân Thầm một chút.”
“Chẳng ưa thằng oắt con nhà ông.” Ông cụ Phó hừ một tiếng, đang định nói tiếp thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Vừa nhìn thấy người gọi đến, ông đã vui vẻ hẳn lên. “Ái dà, Tử Khâm gọi video cho tôi. Ông Phó, ông cũng qua
đây xem đi.”
Vừa nghe thấy tên Doanh Tử Khâm, lỗ tai ông cụ Phó đã dựng cả lên.
Ông giả vờ như được mời mới miễn cưỡng nghe, ngồi xuống bên cạnh ông cụ Chung.
Giọng nói trong trẻo êm tại của cô gái vang lên: “Ông ngoại.”
Cô