“Lại còn cũng tàm tạm mà được hơn Nhan báo. E là không biết Nhan bảo đã có mấy buổi triển lãm thư pháp nhỉ?”
“Nói3 thật, trồng thì cũng xinh nhưng quá coi thường người khác. Nhan bảo, cho cô ta mất mặt đi!” Tuy vào giới
giải trí nhưng1 Tu Vũ là Đại tiểu thư của nhà họ Tu, cầm, kỳ, thi, họa, lĩnh vực nào cũng tinh thông.
Nhưng có thể mở triển lãm9 thư pháp thì cũng có thể biết được trình độ thư pháp của Tu Nhân quả đúng là lợi hại.
Nhất là khoảng thời gian 3trước, một bức tranh chữ của cô ta còn được phó hội trưởng của Hiệp hội Nghệ thuật
Thư pháp nước Hoa đích thân đưa đến t8riển lãm thư họa quốc tế để tham gia cuộc thi.
Fan cũng đều biết Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa đại diện cho cái gì. Tất cả đại sư thư pháp hàng đầu
của nước Hoa đều ở trong hiệp hội này, hơn nữa, những đại sự thư pháp này không dễ dàng nhận đồ đệ.
Đúng là có nhờ vào nhà họ Tu, nhưng chính bản thân Tu Nhan cũng rất lợi hại.
Doanh Tử Khâm xem xong cảnh nhảy lầu mất trí nhớ, cuối cùng cũng dời ánh mắt lên người Tu Nhan: “Tôi viết
một chữ, khá đắt.” Nụ cười của Tu Nhan vụt tắt: “Ý bạn Doanh là…?”
Câu chuyện của hai người được truyền lại rõ ràng trên màn hình trực tiếp.
Bình luận lướt trên màn hình tràn ngập dấu hỏi chấm.
“??? Cô ta biết Nhan bảo là Đại tiểu thư Tu gia nên cố ý lừa đảo ư?”
“Cái gì mà chữ của cô khá đắt? Có biết một chữ của Nhan bảo có thể bán được 200 nghìn không? Chữ của cô có thể
đặt được đến đâu?”
“Nhan bảo, đồng ý với cô ta đi. Nếu cô ta thua, cô ta cũng phải mua chữ của cậu!”
Tu Nhan liếc nhìn bình luận một cái, ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười: “Vậy được, ai thua thì phải mua chữ của
người kia.”
Nghe vậy, Doanh Tử Khâm ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng: “Vậy đến đây.”
Tu Nhan gọi điện thoại, bảo người mang giấy bút mực nghiên qua cho cô ta. “Bạn Doanh, đây là trang web của
Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa.” Tu Nhan mở một địa chỉ web: “Sau khi chúng ta đãng chữ của mình
lên, trang web sẽ chấm điểm.”
“Bình thường chữ được 90 điểm là có thể bán được 500 nghìn rồi.”
Nói rồi Tu Nhan lại nhấc bút lên: “Bạn Doanh cần chiếc nào? Lông sói hay lông dễ?”
Doanh Tử Khâm liếc một cái, tuỳ tiện lấy một chiếc: “Gì cũng được.”
Tay Tu Nhan cầm bút ngừng lại, lại cười nói: “Vậy xem ra bạn Doanh rất lợi hại rồi.” “Lợi hại cái gì? Người mới
nhập môn thư pháp cũng biết các thư họa khác nhau dùng những loại bút khác nhau. Lại còn gì cũng được cơ.”
“Căn bản là chưa từng được học nhỉ. Vốn dĩ là một học sinh nghệ thuật mà lại chạy đi tham gia ISC, giờ xem ra môn nghệ thuật cũng không được?”
Tu Nhan trải một tờ giấy tuyên ra, chấm mực xong thì bắt đầu viết.
Chữ cô ta viết là thể hành, trong nét chữ toát ra vẻ tự nhiên, phóng khoáng. Lúc viết, Tu Nhan liếc cô gái một cái,
thấy cô viết một chữ xong thì cô lại dồn sự chú ý đến tivi.
Đằng Vận Mộng nhanh tay móc điện thoại ra: “Tử Khâm, tớ chụp giúp cậu.”
“Bây giờ tớ đăng chữ của chúng ta lên mạng.” Tu Nhan mở phần chia sẻ màn hình, chắc chắn mỗi người trong
phòng phát trực tiếp đều có thể nhìn thấy.
“Nhan bảo mau đăng lên chấm điểm đi, như vậy mới có thể cho cô ta biết ai được hơn ai.”
“Mình đăng lên ngay đây.” Tu Nhan cười an ủi fan: “Mọi người đừng sốt ruột.”
“Tử Khâm.” Đằng Vận Mộng thấp giọng: “Nếu cậu thua cũng không sao. Dù gì Tu Nhan cũng được coi là một nửa
người của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa rồi, cậu ta thực sự rất lợi hại.”
Doanh Tử Khâm từ từ vươn vai: “Thắng tiền thì mời cậu đi ăn.” (D Đằng Vận Mộng: “???”
Vì hai chữ cùng được đăng lên nên có điểm cùng một lúc với nhau.
Tu Nhan đặc biệt chiếu điểm của Doanh Tử Khâm trước. Chuột của cô ta di chuyển, mở mục điểm số. Con số 100
đỏ chói nhảy ra trước mặt cô ta, trang web còn phối hợp phát ra tiếng hoan hô nữa.
Fan trong phòng phát trực tiếp phút chốc yên ắng hắn.
Con số 100 này rõ ràng đã tát thẳng vào mặt họ.
“Thư pháp của bạn Doanh quả nhiên lợi hại.” Tu Nhan vẫn cười như cũ, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào: “Tớ
không học nghệ thuật, không thể so được.”
Cô ta lại mở điểm số của mình.
Một con số 8 nhảy ra.
Tiếng hoan hô lập tức biến mất, thay vào đó là tiếng đàn nhị thảm thiết.
Đằng Vận Mộng bật cười thành tiếng Doanh Tử Khâm ẩn ẩn đầu
Thịnh Thanh Đường bị gọi là lão ngoan đồng quả thật không phải là không có đạo lý.
Trang web mà cũng có thể làm thành như vậy.
Ngón tay Tu Nhan run run, không thể tin được vào mắt mình. Nếu không phải là đang phát trực tiếp, cô ta đã nhào
lên rồi.
Con số 8 này hệt như con dao đâm vào mắt cô ta vậy. Lần trước đã được 80 điểm, cô ta lại luyện tập rất lâu, đến
thầy của cô ta còn hiếm khi khen ngợi cô ta một câu, sao giờ chỉ có 8 điểm thôi?
Tu Nhan vén tóc sau tai, miễn cưỡng bình tĩnh lại, không còn cười nữa: “Hệ thống xảy ra vấn đề rồi, tớ tải lại lần
nữa.”
Vừa nói, cô ta vừa tải lại chữ lên.
Mấy giây sau, điểm số xuất hiện, là 85.
Tu Nhan thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Đây mới là điểm đúng, mình lại tải chữ của bạn Doanh lên.”
Cô ta ấn vào nút tải.
Điểm số được đưa ra nhanh chóng, vẫn là 100.
85 và 100 còn đỡ hơn rất nhiều so với