Trên người ông mặc bộ đồng phục quân đội màu xanh, trên ngực trái đeo bảy tám chiếc huân chương. Cho dù mái
tóc đã bạc trắng, gương mặt đầy nếp3 nhăn nhưng từ trên người ông vẫn tỏa ra khí thể sát phạt, quyết đoán.
Ảnh mắt sắc bén như dao nhìn thẳng vào Mục phu nhân, ánh mắt đó1 gần như hóa thành thật, thậm chí còn ẩn
chứa sát khí bên trong.
Trước đây, khi Mục Hạc Khanh ở trên chiến trường thì Mục phu nhân còn9 chưa ra đời, sao bà ta có thể chống chịu
được loại khí thế này?
Tay Mục phu nhân run lên, điện thoại rơi xuống, hoàn toàn quên mất ph3ải phản ứng thế nào.
Bà ta chết đứng tại trận, sững người, không dám tin những gì mình đang nhìn thấy.
Căn phòng Tu Nhan đặt l8à phòng VIP chí tôn của karaoke Vương Triều. Căn phòng này rất rộng, có thể sánh
ngang với phòng tổng thống ở khách sạn năm sao.
Ngoài toilet và phòng tắm ra thì còn có phòng ngủ, phòng giải trí…
Để tạo bầu không khí giống như vũ trường, vậy nên ánh sáng trong karaoke luôn rất tối.
Lúc Mục phu nhân tiến vào không hề phát hiện ra điều gì.
Bà ta nhìn thấy Doanh Tử Khâm đánh Phùng Hoa ở cửa ra vào, trên mặt đất còn mấy tên thiếu gia khác.
Mục phu nhân chưa hề nhìn những chỗ khác. Bà ta không hề ngờ rằng ở đây còn có ai nữa. Với lại, người này còn là
Mục Hạc Khanh.
Ông chính là người đánh giá cuối cùng xem ai là người thừa kế nhà họ Mục.
Chỉ cần Mục Hạc Khanh không đồng ý, cho dù trong lúc kiểm tra biểu hiện xuất sắc tới đâu đi nữa cũng hóa thành
không.
Nhưng hôm nay Mục Hạc Khanh đã nhìn thấy mọi chuyện. Đầu Mục phu nhân như muốn nổ tung, bà ta không thể
chịu nổi run lên lẩy bẩy, sau đó ngã vào bức tường.
Mồ hôi lạnh không ngừng tỏa ra từ trên lưng, trên trán, nào còn dáng vẻ vênh váo, trịch thượng như khi nãy, gương
mặt trở nên trắng bệch như tờ.
Mục Thẩm Châu cũng không khá hơn bà ta là mấy.
Cậu ta đang cảm thấy ức chế khi nghe Doanh Tử Khâm nói “không thích” và “không quen”, đang tức muốn phát
điện đột nhiên lại nhìn thấy Mục Hạc Khanh, não của cậu ta lập tức đơ luôn.
Mục Hạc Khanh không hề nhìn cậu ta, nghiêm nghị nhìn Mục phu nhân, lạnh lùng hỏi: “Cô đã có thể đại diện cho
nhà họ Mục rồi ư?” “Không, không phải vậy, sao con có lá gan ấy chứ!” Mục phu nhân há hốc miệng, gượng cười:
“Tại… tại sao bố lại ở đây? Mục Thừa tiên sinh đầu rồi? Sao anh ta lại không ở bên cạnh bố?”
“Hai mươi phút trước ông già này đã ở đây rồi.” Mục Hạc Khanh liếc mắt nhìn mấy tên thiếu gia đã ngất xỉu, nằm
trên mặt đất: “Ném mấy kẻ này ra ngoài trước đi.”
Ngay lập tức có vài vệ sĩ đi vào, khiêng bọn Phùng Hoa lên ném ra khỏi phòng. Thân thể Mục phu nhân run rẩy,
mặt cắt không còn một giọt máu, càng ngày càng cảm thấy khó tin.
Hóa ra Mục Hạc Khanh đã ngồi ở trong này, nhìn Doanh Tử Khâm đánh mấy tên thiếu gia Đế đô kia suốt hai mươi
phút hay sao?
Thường ngày Mục Hạc Khanh luôn có thái độ nhã nhặn, khi còn trẻ ông là người tình trong mộng của rất nhiều
thiên kim tiểu thư. Ông đã lùi về phía sau quá lâu, hiện giờ sống một cuộc sống nhàn tản, thảnh thơi. Rất nhiều
người, bao gồm cả đám con cháu nhà họ Mục không biết phong cách trước đây của Mục Hạc Khanh.
Ông là người tàn nhẫn, có thể cầm theo một lưỡi lê xông thẳng vào đại bản doanh của quân địch! “Chất gây ảo
giác.” Mục Hạc Khanh cầm một cái lọ nhỏ ở trên bàn trà, giọng bình thản tới mức không thể biết được tâm tư của
ông lúc này: “Không ngờ đây lại là thứ cháu trai của Mục Hạc Khanh này mua được đấy!”
Chất gây ảo giác là một loại hoạt chất gây ảnh hưởng tới hệ thống thần kinh của con người, được lấy từ ngoài thiên
nhiên hoặc được tổng hợp thành, còn được gọi tắt là LSD. Sau khi trúng phải chất gây ảo giác, nạn nhân sẽ sinh ra
ảo giác, ảo ảnh với không gian, thời gian.
Dần dần dẫn đến chứng hoang tưởng, thậm chí là tinh thần phân liệt. Nếu như sử dụng trong thời gian dài, thậm
chí sẽ dẫn tới nghiện chất gây ảo giác, rất khó để cai được. Đã từng có tiền lệ xảy ra trước đây, sau khi một thiếu
niên trúng chất gây ảo giác, sinh ra ảo tưởng, tinh thần hỗn loạn, cầm dao đâm bổ và chủ của mình bị thương. Chất
gây ảo giác là chất cấm mua bản, chỉ có những nhà nghiên cứu hóa học, sinh vật sử dụng nó để tiến hành thí
nghiệm.
Sau khi Phùng Hoa lấy được chất gây ảo giác từ chỗ Mục Thẩm Châu, Phùng Hoa đặt ở trong căn phòng này. Mục
đích là để cho Doanh Tử Khâm hít phải như vậy sẽ khiến mấy người bọn chúng dễ dàng “chơi” cô hơn.
Cho dù Mục Thẩm Châu không hề hỏi Phùng Hoa đòi chất gây ảo giác làm gì, nhưng cậu ta cũng loáng thoáng
đoán được. Nhưng Mục phu nhân nói không hề sai, đối với cậu ta mà nói thì lợi ích là điều quan trọng nhất. Cho
nên suốt ngày hôm nay, Mục Thẩm Chậu dành thời gian đi tìm hiểu những chuyện liên quan tới Doanh Tử Khâm.
Nhưng người ở bên phía Phùng Hoa lại gửi tin nhắn cho cậu ta, thông báo ở đây đã xảy ra chuyện.
Một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu cậu ta, sau đó cậu ta lập tức chạy tới đây.
Khi thấy Doanh Tử Khâm không bị làm sao, thật ra Mục Thẩm Châu đã thầm thở phào một tiếng.
Cậu ta cũng không hề muốn hại cô. Cuối cùng Mục Hạc Khanh cũng nhìn về phía Mục Thẩm Châu: “Cháu nghĩ
mình là gia chủ của nhà họ Mục rồi ư?”
Bờ môi Mục Thẩm Chậu run run, không nói được câu nào, da đầu tê rần. Đến tận giây phút này đây cậu ta vẫn
không thể hiểu được tại sao Mục Hạc Khanh lại quen biết Doanh Tử Khâm, còn bảo vệ cô như vậy.
“Bây giờ còn nửa tháng nữa là đến bài kiểm tra, ban đầu ta định cho cháu thời gian thay đổi.” Mục Hạc Khanh bình
tĩnh nói: “Hiện giờ xem ra không cần nữa, người thừa kế của nhà họ Mục có thể có khuyết điểm, nhưng không thể
là người không