Chính vào thời khắc này, bất kể là học sinh vẫn còn đang làm đề, hay là các thầy cô giáo, giáo sư ghi chép điểm số
trên bảng xếp h3ạng, đều nhìn thấy rất rõ bảng xếp hạng tổng mới.
Đặc biệt là cái tên đứng đầu, còn được cố ý bôi đậm tô đỏ.
No. 1: Người dùng ẩn danh, nước Hoa, 456 điểm.
No. 2: Amanda, nước M, 352 điểm.
Vị trí số 1 và số 2, ấy vậy mà lại hơ9n kém nhau tận 104 điểm!
Mà mới chỉ mười phút trước thôi, rõ ràng vị trí đầu tiên vẫn là Amanda.
Thật đúng là khô3ng thể tin nổi.
“Đây là ai?” Hai giáo viên của trường công lập Ylang quay sang nhìn nhau, kinh ngạc vô cùng: “Chui ra từ 8lúc nào
thế?”
Lúc mười một giờ năm mươi phút bọn họ nhìn thì vẫn thấy vị trí số 1 không hề thay đổi.
Cho dù có thiên tài đến mấy, thì cũng không thể trả lời được nhiều câu hỏi như thế trong khoảng thời gian mười
phút được.
“Nước Hoa.” Một giáo sư nhìn thấy dòng quốc tịch ở cột bên cạnh, nhíu mày lại: “Tất cả những nhân tài kiệt xuất
của nước Hoa đều được vào thẳng vòng thi quốc tế rồi mà, rốt cuộc người này là ai?”
Ẩn tên người dùng, chứng tỏ người giải đề thi không hề muốn để lộ tên thật ra ngoài. Điều này cũng khiến bọn họ
không thể đoán định được người đứng đầu này là ai.
Cũng giống như việc Tả Lê đưa tư liệu về Ina cho Doanh Tử Khâm xem, tư liệu về mấy người như Đằng Vận
Mộng, Phong Việt cũng được đưa đến các nước khác.
“Không hợp lý tí nào.” Một giáo viên khác cũng nhíu mày: “Điểm số này quá kỳ lạ, hỏi thử hội đồng giám khảo
xem, rốt cuộc là chuyện gì.”
Tuy đã là nửa đêm, nhưng hai giáo viên vẫn gửi tin nhắn hỏi nhóm giáo sư của nước Ý.
Ở nước Y cũng tổ chức trại huấn luyện, do các giáo sư của Đại học Helga phụ trách. Đại học Helga là đại học đứng
thứ hai toàn thế giới, địa vị quốc tế và nghiên cứu học thuật đều mạnh hơn trường Đại học Đế đô rất nhiều. Nhưng
thực ra, Đại học Helga cũng đủ để được xem là số một thế giới.
Tất nhiên, đây là tính trong số những trường đại học phổ thông.
Dù sao thì những chuyên ngành của Đại học Norton đúng là không phải thứ người bình thường sẽ học. Hiển nhiên,
bên phía nhóm giáo sư cũng đang quan tâm đến hạng nhất mới trồi lên này, trả lời cũng rất nhanh.
“Các anh bấm vào phần thông tin người dùng, có thể nhìn thấy thời gian trả lời câu hỏi và số câu trả lời đúng của
thí sinh, bên phía chúng tôi đã xem rồi, phát hiện bạn thí sinh này bắt đầu giải đề từ mười rưỡi, đến mười hai giờ là
dừng, em ấy không làm cầu cơ bản, đã trả lời được 114 câu hỏi phụ.”
“Mà em ấy trả lời đúng hết 114 câu hỏi phụ này, dòng cuối cùng trong bộ quy tắc làm bài thi có viết, nếu trả lời
đúng liên tục không sai một câu hỏi phụ nào, thì từ 100 câu trở lên, điểm số sẽ được nhân đôi.”
“Nhưng mà đúng là tốc độ làm bài của em ấy rất nhanh, nhóm giáo sư cũng đang xác nhận xem rốt cuộc có phải là
thật không.”
Nói là câu hỏi phụ, nhưng thực ra độ khó không nhất định cao hơn câu cơ bản, chủ yếu là phạm vi thi rất rộng. Có
một câu hỏi phụ, thậm chí còn hỏi về kiến thức phi thuyền vũ trụ của Simon Brand.
Các câu hỏi phụ gần như thâu tóm toàn bộ tri thức trong đủ các loại lĩnh vực từ cổ chí kim, từ trong đến ngoài
nước.
Vậy mà lại có người có thể trả lời đúng liền một mạch hơn một trăm câu?
Hai thầy giáo không khỏi hít ngược một hơi.
Lúc này, giới học thuật như sắp nổ tung rồi.
***
Bên phía Đế đô.
Doanh Tử Khâm đã trả lời 114 câu hỏi.
Sau khi trả lời xong, cô cũng không để ý đến bảng tổng thành tích mà bỏ điện thoại vào trong túi, chậm rãi duỗi eo.
Mỗi ngày, câu hỏi mà mỗi người nhận được không giống nhau, làm vậy là để hạn chế đến mức tối đa khả năng
gian lận.
Tất nhiên, nếu như thật sự muốn gian lận, thì không thể ngăn chặn một cách tuyệt đối được.
Chỉ có điều cho dù dựa vào gian lận mà vào được vòng thi tiếp theo, không có năng lực thật sự thì sớm muộn cũng
sẽ bị loại bỏ ngay.
90% câu hỏi phụ đều là dạng câu hỏi trắc nghiệm nên thực ra làm rất nhanh.
Trùng hợp là, có một phần lớn kiến thức được đề cập trong câu hỏi đều là lịch sử mà cô đã từng trải qua. “Một
tiếng rưỡi.” Doanh Tử Khâm đã làm đề thi bao lâu thì Phó Quân Thâm cũng đứng bên cạnh đợi cô bấy lâu, anh kéo
dài giọng: “Yểu Yểu, bình thường không thấy em yêu thích học hành đến vậy đó.”
Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Vì tiền là động lực lớn nhất.” “Được rồi, quỷ tham tiền.” Phó Quân Thâm vỗ lên
đầu cô: “Muộn quá rồi, mau quay về nghỉ ngơi thôi, anh đi lấy xe.”
Doanh Tử Khâm đứng tại chỗ, hơi nhíu mày: “Hình như em…”
Phó Quân Thâm quay đầu, thấy gò má cô phơn phớt hồng. Bởi vì chênh lệch chiều cao giữa hai người, anh hơi
khom lưng xuống: “Hình như cái gì?”
Doanh Tử Khâm trầm mặc: “Hình như ban nãy đã uống rượu.”
Đây là lần đầu tiên cổ động vào rượu sau lần đến Trái đất này.
Bia và rượu vang thì không sao, nhưng nếu cô uống phải rượu trắng thì sẽ có sao.
Chỉ cần dính vài giọt rượu trắng thôi thì sẽ cảm thấy say.
Đây là vấn đề gen di truyền trong người, trừ phi cô đi làm phẫu thuật cải tạo gen.
“Em có uống rượu đầu.” Phó Quân Thâm bắt đầu nhớ lại: “Chắc là trong đồ ngọt ban nãy có chứa rượu, em không
nhận ra à?”
Doanh Tử Khâm dựa vào cột đèn đường, mắt phượng hơi mơ màng: “Ăn nhiều thứ quá, không để ý.”
Bình thường lúc ăn uống, cô đều rất thả lỏng.
Chủ yếu là do người đi bên cạnh có thể khiến cô thả lỏng.
“Có đi được không?” Phó Quân Thâm đo thử nhiệt độ trên trán cô: “Anh cõng em nhé?”
“Vẫn đi được.” Doanh Tử Khâm lắc lắc đầu: “Đi thôi.”
Cô đi mấy bước thì bỗng dừng lại. Phó Quân Thâm cũng dùng theo, sau đó dứt khoát nắm lấy tay cô gái. Đoạn
đường đi đến bãi đỗ xe đáng ra chỉ mất mười phút, hai người lại đi mất cả nửa tiếng đồng hồ.
Mượn ánh đèn đường, Phó Quân Thâm nhìn hai cái bóng kém nhau nửa cái đầu in trên mặt đất.
Đúng