Một câu, ngữ điệu rất bình tĩnh thể nhưng đã khiến Tu Nhan gần như chết sững ở đó. (2)
Cô ta chỉ cảm thấy dưới cái nhìn chăm ch3ú của ông cụ Tu, tay chân mình lạnh lẽo đến tê dại.
“Tao đón mẹ con mày về nhà họ Tu bao lâu rồi?” Ông cụ Tủ lạnh lùng nhìn cô1 ta: “Bốn năm rồi. Mày xem xem
trong bốn năm qua, mày có điểm nào đáng để nhà họ Tu bồi dưỡng không?”
Tu Nhan không nói gì, cú9i đầu.
“Mày muốn vào giới giải trí, tạo cho mày vào, mày chỉ chơi chơi thôi cũng chẳng phải là không được.” Ông cụ Tu
bình tĩn3h lại đôi chút, nói tiếp: “Mày xem những đại tiểu thư của những gia tộc khác có ai vào giới giải trí không?
Họ đều tự mở công ty giải 8trí.”
“Chuyện đó thì coi như thôi, nhưng giờ mày xem xem dạo này người trên mạng nói mày thế nào đi.”
Ông cụ Tu siết chặt tay vịn xe lăn, sắc mặt âm trầm: “Mày đại diện cho nhà họ Tu, đây là đang bôi tro trát trấu vào
mặt nhà họ Tu.”
“Ông, cháu xin lỗi.” Tu Nhan mau chóng nhận lỗi: “Những người đó chỉ là đang hùa theo để bôi nhọ thôi. Giới giải
trí đều vậy cả, nhưng cháu cũng có chỗ sai, cháu sẽ sửa.”
“Tao chỉ cảnh cáo mày thôi.” Ông cụ Tu phất tay, cũng không muốn nhiều lời với cô ta: “Nếu mày không có điểm
đáng để nhà họ Tu bồi dưỡng, không phải là tao không có lựa chọn khác.”
Lựa chọn khác là ai, không nói cũng hiểu.
Tu Nhan xanh mặt đi ra ngoài.
Bà Tu thấy cô ta đi xuống thì vội vàng kéo cô ta lại: “Ông nội nói gì với con?”
“Không có gì.” Tu Nhan lạnh nhạt: “Sau này mẹ đánh mạt chược ít thôi.”
Tu Vũ muốn trở về cũng phải qua ải của cô ta trước đã.
Cô ta sẽ không để Tu Vũ trở lại đâu.
***
Trường Trung học Thanh Trí. Huấn luyện kết thúc, Doanh Tử Khâm cũng trở về lớp 12A19.
“Bố Doanh, bố Doanh!” Cậu đàn em rất hưng phấn mà chạy qua: “Bố Doanh, bố Doanh, cậu có biết lần này tôi thi
sinh được bao điểm không? 82 đấy!” Tối đa là 90 điểm, quả thật 82 điểm đã là điểm cao rồi.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, không hề keo kiệt lời khen ngợi của bản thân: “Không tệ.”
Cậu đàn em vui mừng chạy đi khoe Giang Nhiên. Giang Nhiên đạp cậu ta một cái bay đi. Tu Vũ nằm bò trên bàn,
tinh thần, khí sắc đều không tốt lắm, trông khá là ốm yếu.
Doanh Tử Khâm lấy một viên kẹo từ trong túi áo ra, đưa cho cô ấy: “Ăn chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ vui lên.”
Tu Vũ quay đầu, nhận lấy, bóc vỏ ăn.
Trầm mặc một khoảng thời gian dài, cuối cùng Tu Vũ cũng cất lời: “Tu Nhan, cô ta là chị em cùng cha khác mẹ của
tớ.”
Tay đang vặn nắp chai nước của Doanh Tử Khâm ngừng lại: “Cùng cha khác mẹ?” Lúc cô nghe Đằng Vận Mộng
nói Tu Nhan là đại tiểu thư của nhà họ Tu cũng quan tâm thêm một chút.
Cô không nói, chỉ biết Tu Nhan là người nhà họ Tu.
“Ừ, mẹ tớ là tiểu thư xuất thân trong một gia đình danh giá.” Tu Vũ gật gật đầu: “Tuy không cùng tầng lớp như nhà
họ Mục, họ Nhiếp nhưng cũng đứng hạng hai trong giới nhà giàu ở Đế đô. Còn về Tu Nhan…”
Cô ấy nhún nhún vai, rất bất lực: “Mẹ cô ta là con giáp thứ 13.”
Doanh Tử Khâm không nói gì.
“Bốn năm trước, mẹ tớ qua đời vì ung thư, bố tớ mất tích, sống chết không rõ, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.” Tu Vũ
lầm bầm: “Họ liên đón Tu Nhan trở về, vì mẹ của Tu Nhan còn sinh được một đứa con trai nữa, còn mẹ tớ chỉ có
mình tớ mà thôi.”
Doanh Tử Khâm vẫn giữ im lặng.
Có vài gia tộc quả thật vẫn còn trọng nam khinh nữ.
“Còn vài chuyện khác nữa, khá là phức tạp vì thế tớ rời khỏi nhà họ Tu.” Tu Vũ tựa lưng vào ghế, nhìn bàn tay
mình: “Tớ đã bốn năm không trở về rồi. Bố Doanh, có phải tớ khá hèn kém không?”
“Không phải.” Doanh Tử Khâm tiến lên, cúi xuống, nở nụ cười nhẹ với cô ấy: “Tôi không trải qua những gì cậu
phải trải qua, tôi không phán xét.”
“Bố Doanh, cậu yên tâm.” Lần này Tu Vũ nói rất nghiêm túc: “Tớ thì không sao, nhưng nếu cô ta còn bắt nạt cậu,
chắc chắn tớ sẽ trở về.”
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, nhướn mày: “Không ngờ sức hút của tôi cũng khá lớn đấy nhỉ.”
Tu Vü: “…”
“Không phải.” Cô ấy hơi bất ngờ: “Cậu học giọng điệu này từ ai vậy?”
Sao đột nhiên lại biết trêu ghẹo thế?
Doanh Tử Khâm đang định trả lời thì đúng lúc này điện thoại đổ chuông. Cô liếc nhìn, sau đó đứng dậy, ra khỏi
phòng học để nghe.
Cuộc điện thoại này là của ông cụ Chung. Doanh Tử Khâm tựa lưng vào tường, thả lỏng người: “Alô, ông ngoại?”
“Tử Khâm à.” Giọng nói của ông cụ Chung vô cùng khí thế: “Hôm qua gặp cháu, ông vui quá nên quên mất một
chuyện quan trọng.” Doanh Tử Khâm nheo mắt, nghiêng người: “Ông nói đi, cháu đang nghe đây.”
“Lão Phó, à không không không, ông Phó của cháu. Ông thấy dạo này ông ấy rất hay ngủ gật, ông nghĩ liệu có phải
ông ấy lại bị bệnh gì không.” Ông cụ Chung nói: “Chẳng phải cháu biết chút ít về Đông y sao? Hay là cháu xem
giúp ông ấy đi.”
Chuyện Doanh Tử Khâm biết y thuật, ông cụ Chung nhận ra từ những túi tràtủi hương mà cô tặng. Ông không hề
biết Doanh Tử Khâm chính là vị thần y cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Hộ, Đế đô và mấy thành phố lớn xung quanh
kia. Không phải là ông cụ chung không biết