Doanh Tử Khâm day trán, mở mắt ra, nhìn sang.
Cô xụ mặt xuống, trên gương mặt hiện lên vẻ lạnh lùng, cố gắng đè nén cơn bực tức trong lòng.
Tu Vũ cho cô xem một video.
Đây là một video tự quay, nhân vật bên trong là một thiếu nữ tóc vàng chừng mười bảy tuổi.
Thiếu n1ữ này nói tiếng Anh, thỉnh thoảng xen lẫn mấy từ Latinh, hơi khó hiểu.
Nhưng bên dưới có kèm phụ đề tiếng Trung, đại ý là thiếu nữ này biết n9gười đứng đầu bảng xếp hạng tổng ISC
nước Hoa vô cùng lợi hại, muốn phân cao thấp với người này ở trên trận chung kết quốc tế. Hot search trên Weibo
3là như thế này.
Số 1: #Irna, đứng đầu bảng xếp hạng toàn cầu#
Số 2: #Khiêu chiến đến từ nước Y#
“Chính là cô gái thần đồng nà8y, cô ta gửi lời khiêu chiến tới cậu.” Tu Vũ nói: “Bố Doanh, lần này thì cậu hot trên
toàn thế giới rồi.”
Xem qua xong, cô ấy tức giận nói: “Nhưng cô ả Irna này quá mạnh miệng, còn nói rằng cậu không xứng là đối thủ
của cậu ta, hy vọng đến vòng đấu cuối cậu có thể chống đỡ được ba vòng dưới tay cậu ta nữa chử, xí, cậu ta là cái
thá gì.”
Hôm đó cô ấy vô tình nhìn thấy giao diện bài thi của Doanh Tử Khâm nên mới biết Doanh Tử Khâm đứng đầu
bảng xếp hạng tổng.
Giang Nhiên còn không biết chứ đừng nói tới những người khác.
Doanh Tử Khâm xem lại đoạn video kia thêm một lần nữa, trầm tư.
Cô có được thêm tư liệu về Irna từ chỗ Tả Lê, đồng thời còn hỏi Dụ Tuyết Thanh về vấn đề thôi miên.
Dụ Thanh Tuyết đáp một thôi miên sự mạnh mẽ có thể khai phá tiềm năng đại não giúp người khác, nhưng làm
vậy sẽ khiến người đó bị tổn thương nghiêm trọng.
Cho dù người bệnh yêu cầu thì Dụ Tuyết Thanh cũng không làm vậy.
Về phần tình hình chi tiết của Irna là như nào thì Doanh Tử Khâm không hề quan tâm.
Cô mở điện thoại lên, phát hiện ra trên tài khoản Livestream Cá Mập của cô, quả nhiên là có khá nhiều tin nhắn
được gửi tới.
“Đại thần cũng quay một video để giết chết vẻ uy phong của cô ta đi!”
“Trên mạng Internet nước ngoài, đám người đó bắt đầu gièm pha về đất nước chúng ta, đại thần, mau lên, hãy để
cho bọn họ biết được sự lợi hại của người đi!”
“Đại thần thử nói xem cô ả Irna này khiêu chiến thì khiêu chiến, dựa vào đầu mà giẫm đạp lên người khác chứ?”
Doanh Tử Khâm tùy ý lướt qua rồi đóng cửa sổ hộp thư đến. Sau đó cô ấn mở phần thông tin cá nhân lên, ẩn đổi
ảnh đại diện.
Nền đen chữ trắng.
Tám chữ rất tươi sáng.
Đội fan hâm mộ đang hưng phấn chỉ chờ một câu hiệu lệnh thì bọn họ sẽ xông lên: “ “
Tu Vü: “???”
Còn có thể làm như vậy được à.
Irna gửi lời khiêu chiến quả thực đã kinh động tới mấy mạng xã hội lớn trên toàn thế giới.
Mọi người chỉ chờ người đứng đầu bảng xếp hạng tổng toàn thế giới đáp lại nhưng không hề thấy đâu.
Cho nên, sau khi hóng hớt cuộc vui một hồi, mọi người tản sạch.
Doanh Tử Khâm tắt phần mềm Livestream Cá Mập đi, sau đó mở một phần mềm chat khác trên điện thoại di động
lên.
Đây là phần mềm chat chính thức của Đại học Norton.
Chỉ có một người gửi tin nhắn cho cô mà thôi. Phó hiệu trưởng.
“Cô đừng nói với tôi là người đứng đầu bảng xếp hạng ISC toàn thế giới là cô nhé?”
Doanh Tử Khâm rũ mắt xuống, trả lời mấy chữ ngắn ngủn.
“Có vấn đề gì?”
Phó hiệu trưởng trả lời bằng một chuỗi im lặng dài dằng dặc.
“Được rồi, tôi có thể bảo các nhân viên phòng tuyển sinh tuyệt vọng được rồi )
Phải gọi chuyện này như nào?
Phải gọi là đại lão ở khắp mọi nơi.
Phó hiệu trưởng cảm thấy đau lòng, nhưng không còn cách nào khác cá. Ông sợ rằng nếu mình nói thêm gì thì sẽ bị
đưa vào danh sách đen.
Phó hiệu trưởng than thở một tiếng, ông chỉ mong hiệu trưởng mau chóng tìm được nguyên liệu luyện kim trở về,
như vậy thì ông sẽ cảm thấy đỡ áp lực hơn. Cho dù là hiệu trưởng trở về cũng không có bất kỳ địa vị gì cả.
***
Ông cụ Phó ở trong bệnh viện ba ngày thì không muốn ở đây thêm nữa. Ông nhất quyết đòi xuất viện, không ai có
thể ngăn được. Ông cụ cố chấp như vậy, đành phải nghe theo ý của ông. Phó Quân Thâm làm theo lời ông, đưa ông
tới nhà họ Chung Ông cụ Phó nằm trên giường nghỉ ngơi.
Phó Quân Thầm nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của ông vang lên, yên lặng đứng bên giường một lúc, sau đó đứng
dậy đi đóng cửa.
“Tiểu Thất, chờ đã.” Ông cụ Phó đột nhiên mở mắt ra: “Hôm nay cháu định làm gì?”
Ông ở trong bệnh viện bao lâu thì Phó Quân Thâm ở bên cạnh ông bấy lâu.
“Dạ?” Phó Quân Thâm quay đầu lại: “Hôm nay trường của Yểu Yểu tổ chức họp công khai, cháu định tới đó một
chuyến.”
Tuần cuối tháng 10 hàng năm là thời điểm trường Trung học Thanh Trì tổ chức họp công khai, tiến hành gặp mặt
phụ huynh toàn trường, thông báo tình hình năm học vừa qua.
Hơn nữa, phong cảnh trường Trung học Thanh Trí rất đẹp, vậy nên vào thời gian này có khá nhiều người tới chụp
ảnh lưu niệm, “Vậy cháu đi đi.” Ông cụ Phó nhiệt tình cổ vũ: “Cháu ở lại đây cũng chỉ nhìn ông ngủ, có thú vị gì
đâu? Cháu phải giao lưu với người trẻ tuổi nhiều vào.”
Nhân dịp ông cụ Chung không ở đây, ông phải mau chóng tạo cơ hội cho hai người trẻ tuổi.
Nói không chừng ngày nào đó sẽ “tóe lửa”, vậy thì kích thích rồi.
Thấy Phó Quân Thầm không nói gì, Ông cụ Phó thúc giục