Trẻ con một hai tuổi vẫn chưa có ký ức rõ ràng, trừ phi là chuyện khiến chúng không bao giờ quên được.
Doanh Tử Khâm ngẩng3 đầu, nhìn về phía người đàn ông đứng trước bia mộ, ánh mắt hơi trầm xuống.
Bảo sao Phó Quân Thâm lại có trở ngại tâm lý n1ghiêm trọng như vậy. Đừng nói là trẻ con, kể cả là người lớn gặp
phải chuyện như thế cũng để lại di chứng rất sâu đậm.
Tận9 mắt nhìn thấy người thân mình chết đi là một chuyện tàn nhẫn để lại vết thương khó lòng lành lại.
“Thế nên kể từ ngày hôm3 đó, cậu ấy không còn hay cười, cũng không mấy khi mở miệng nói chuyện nữa.” Nhiếp
Diệc chậm rãi kể lại: “Sau đó cậu ấy nói với tô8i, để không quên mất, ngày nào cậu ấy cũng hồi tưởng lại cảnh
tượng lúc đó trong đầu một lần.”
“Cậu ấy nói, những gì con người nhớ được là có hạn, cậu ấy muốn báo thù thì tuyệt đối không thể quên.”
“Hồi cậu ấy ba tuổi, vì bệnh tình của Ông cụ Phó ngày một trầm trọng, cậu ấy đã bị Phó Nhất Trần khi ấy đã chín
tuổi nhất trong một phòng bí mật.” Nhiếp Diệc dùng một chút: “Trong phòng bí mật đó có ba con rắn độc, ba ngày
sau, cậu ấy ra ngoài, rắn độc chết nhưng cậu ấy cũng bị thương nặng.”
Trẻ con mới có ba tuổi đã phải cầm lưỡi dao học cách chiến đấu.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh run: “Mưu kế của Phó Minh Thành à?”
“Ừ, dù sao lúc đó Phó Nhất Trần cũng còn nhỏ, làm sao mà biết đi tìm rắn độc.” Nhiếp Diệc trầm mặc: “Về sau Ông
cụ Phó phát hiện ra, ông lại mang bệnh đầy mình, không thể bảo vệ cậu ấy ở nhà họ Phó nên mới liên lạc với ông
Mục, đưa Quân Thâm đến Đế đô.”
“Tôi với cậu ấy quen nhau trong giới võ cổ. Lúc ấy cậu ấy mới chỉ có năm tuổi, còn rất nhỏ, lại mới vào giới võ cổ
nên rất nhiều cổ võ giả đều xem thường cậu ấy.” Nhiếp Diệc chưa từng nói nhiều như vậy bao giờ. Anh ta hơi
ngừng lại rồi mới tiếp lời: “Có thể cô Doanh không hiểu rõ phong cách làm việc của giới võ cổ. Nơi đó chỉ nhìn vào
thực lực, dù đánh chết người trong lúc chiến đầu thì cũng là chuyện rất bình thường.”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Ừ, tôi biết.”
Giới võ cổ luôn là như vậy, giống hệt thế giới tu linh mà trước kia cô sống.
Có trận chiến sinh tử, nói chuyện bằng nắm đấm.
“Trong giới võ cổ, cậu ấy chẳng có bối cảnh gì, chỉ có thể dựa vào chính sức mình.” Nhiếp Diệc nói: “Nhưng cũng
may thiên phú của cậu ấy rất tốt, cả mấy thiên tài được công nhận của nhà họ Lâm cũng kém hơn cậu ấy.”
“Bảy tuổi, cậu ấy bị đâm thủng phổi, suýt nữa thì chết.”
“Chín tuổi, cậu rất tập luyện bị đâm một phát chỉ cách trái tim một phần, được ông Mục đưa đến giới cổ y ngay
trong đêm.” “Mười tuổi, có một cổ võ giả hai mươi tuổi thách đấu sinh tử với cậu ấy.” “Mười ba tuổi…”
Tuổi thơ của người khác đều là trải qua bên bố mẹ, thế mà Phó Quân Thâm lại một mình vượt hết khó khăn này
đến kiếp nạn khác.
Doanh Tử Khâm yên lặng, ánh mắt khẽ rung động: “Bảo sao.”
Bảo sao Phó Quân Thâm lại mang theo loại thuốc bôi kia bên người.
Bởi vì mỗi giây mỗi phút trong tuổi thơ anh đều có thể bị vết thương trị mạng, không lúc nào không phải chấp chới
trên ranh giới sống chết.
“Mười tám tuổi, cậu ấy trở về Đế đô một chuyến. Thành viên dòng chính nhà họ Mộng kia nói sẽ đi đào mộ mẹ cậu
ấy ngay trước mặt cậu ấy.” Nhiếp Diệc nói giọng đều đều: “Sau đó, cậu ấy đánh cho kẻ đó tàn phế, đến bây giờ vẫn
đang nằm trong bệnh viện.”
“Nhưng khi đó cậu ấy đã có đủ thực lực, nhà họ Mộng không dám động đến, chỉ có thể nhẫn nhịn dằn cục tức này
xuống.” Doanh Tử Khâm nghiêng đầu: “Thế nên chuyện anh ấy rời khỏi nước Hoa là do anh ấy chủ động à?” “Ừ.”
Nhiếp Diệc khẽ lắc đầu: “Giới võ cổ quá nhỏ, không thích hợp với cậu ấy.” “Còn việc tại sao cậu ấy lại trở thành sếp
cao nhất của IBI, một tay thành lập Tập đoàn Venus như thế nào, tôi cũng không rõ lắm nên không thể kể cho cô
Doanh biết.”
Doanh Tử Khâm vẫn nhìn về phía bia mộ, ánh sáng trong mắt thoáng chớp tắt: “Không cần đâu.”
Tuy cô không bói được quá khứ, hiện tại và tương lai của Phó Quân Thâm nhưng nghe xong những điều Nhiếp
Diệc kể, cô thấy không cần bói nữa. Có thể đi tới ngày hôm nay từ hai bàn tay trắng, Phó Quân Thâm đã phải trải
qua sự đau khổ và tăm tối mà người thường khó lòng tưởng tượng nổi. Thế mà anh chưa từng ôm lòng độc ác,
ngược lại còn dịu dàng nhường ấy.
“Chắc cô Doanh cũng đoán được.” Nhiếp Diệc lấy ra một tấm ảnh, đưa cho cô: “Mẹ ruột của cậu ấy là con gái Ông
cụ Phó, thật ra cậu ấy phải gọi Ông cụ Phó là ông ngoại.” “Nhưng để bảo vệ cậu ấy, Ông cụ Phó đã để cậu ấy làm
con dưới danh nghĩa của vợ chồng Phó Minh Thành.”
Có thể nhóm người hai mươi năm trước còn khủng khiếp hơn những tranh đấu nội bộ của nhà họ Phó nhiều,
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhận lấy tấm ảnh.
Đây là một tấm ảnh chụp chung. Cô nhận ra một người trong số đó, là Giang Họa Bình. Song Giang Họa Bình trong
ảnh vẫn còn rất trẻ, chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Giang Họa Bình đã tính là rất đẹp, nhưng một người con gái khác trong ảnh còn đẹp hơn nhiều.
Bên phải tấm ảnh đề một câu thơ, viết theo lối chữ Khải.
Ngân chúc thu quang lãnh họa bình, khinh la tiểu phiền phác lưu huỳnh *
Trong câu thơ này có bao hàm tên của hai người trong ảnh.
Giang Hòa Bình.
Phó Lưu Huỳnh.
“Mẹ cậu ấy rời khỏi thành phố Hồ năm hai mươi tuổi.” Nhiếp Diệc nói tiếp: “Hai mươi bốn tuổi quay về đã mang
thai cậu ấy. Nhưng đến bây giờ, ngay cả Ông cụ Phó cũng không biết rốt cuộc bố cậu ấy là ai, cũng chẳng ai biết
Phó Lưu Huỳnh đã đi đầu trong bốn năm bà ấy biến mất.”
“Quân Thâm rời khỏi nước Hoa còn một nguyên nhân khác, là vì trong nhóm người lúc ấy có không ít người nước
ngoài, song bao nhiêu năm qua vẫn không có tung tích gì.” “Nói nhiều như vậy,